Thẩm Kim Triều bị Lâu Già một hồi đe dọa, vào ngay đêm đó lại thấy ác mộng.

Trong mộng, Lâu Già bên trái làm một ngụm tiểu quận chúa, bên phải cắn một ngụm điện hạ, đôi mắt đỏ lòm lại chậm rãi biến thành cặp mắt rắn độc lạnh lùng, lại nháy mắt, cả người đều biến thành người đầu thân rắn cao lớn.

 

Thẩm Kim Triều cứ cố gắng chạy thục mạng về phía trước, nhưng cố gắng thế nào chạy đều chạy không thoát, cuối cùng bị xà yêu xông thẳng tới trước, cái miệng mở rộng ngoạm tới trước.

 

“Đừng ăn ta, đừng ăn ta…”

 

Thẩm Kim Triều bị cơn ác mộng mà dọa tỉnh lại, vừa mở mắt, mặt đối mặt trực tiếp với cặp mắt đen đang đè ép chân mày lại.

 

Lâu Già một tay chống cằm, ghé vào mép giường của nàng: “Người bị sao vậy?”

 

Đồng tử Thẩm Kim Triều đột nhiên giãn rộng lập tức, chưa kịp hoàn hồn nhìn tới, trực diện vào Lâu Già, rồi lại dáo dác nhìn nhìn ngoài cửa sổ.

 

Mặt trời đã lên cao hơn ngọn sào, ánh nắng rực rỡ đ.

â.

m xuyên qua tấm màn che khiến nhìn rõ được toàn bộ quang cảnh xung quanh.

 

Nàng nhìn xung quanh không được thật cho lắm, đầu óc cứ mê man không kịp lấy được ý thức, không đúng, chắc chắn nàng vẫn còn cơn mộng mị kia.

 

Thẩm Kim Triều nhắm mắt lại.

 

Lâu Già chớp chớp mắt, cảm giác thú vị: “Người còn chưa ngủ tỉnh?”

 

Thẩm Kim Triều đột nhiên tim đập mạnh, đem đầu nhỏ rụt lại vào trong, cảm nhận tham dò tiếng động xung quanh, thật cẩn thận mà mở to mắt…

 

A, không phải mơ.

Mà là thật.

 

“Xin lỗi.

” Thẩm Kim Triều cổ họng khàn khàn vừa mới tỉnh: “Ta mới mơ ngủ xong.



 

Lâu Già tò mò hỏi: “Là mơ thấy ta sao?”

 

Thẩm Kim Triều gật đầu.

 

Lâu Già cười hì hì: “Đó nhất định là giấc mộng đẹp!”

 

Thẩm Kim Triều trầm mặc không lên tiếng.

 

Cũng may lần này Lâu Già không có ý xiên xỏ vạch rõ mọi chuyện, mà là ngược lại oán giận khơi lên chuyện khác.

 

“Người thật tốt nha, không phải quận chúa người có hẹn hôm nay cùng nhau xuống núi với nhân gia sao?”

 

Thẩm Kim Triều đầu óc chậm nửa nhịp, chần chờ mà ừ một tiếng: “Xin lỗi, ta không nhớ rõ chúng ta có hẹn qua chuyện này?”

 

Lâu Già:“Chẳng phải hôm qua ta đã nói cho người sao?”

 

Thẩm Kim Triều: “Hẳn là không có đi?”

 

Lâu Già: “Hì hì, có thể là nhân gia đã quên nói với người rồi.



 

Thẩm Kim Triều: “…”

 

Thẩm Kim Triều lại bắt đầu tự hỏi mơ hồ hẳn ra, mỗi lần Lâu Già liền xoay vòng vòng khiến nàng không thể bắt được tâm tư tên cáo già này, thậm chí làm nàng phân không rõ đâu là hiện thực đâu là mộng mị nữa.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play