Tống Văn Cảnh hỏi: “Điện thoại của ai vậy?”
Lính thông tin cũng lắc đầu, chỉ nói: "Là quê nhà anh gọi tới.”
Tống Văn Cảnh một lần nữa cầm điện thoại, gọi về cho đối phương, người luôn lạnh lùng cấm dục, hiếm khi có một tia chật vật.
Anh sau khi thân mật, đã chạy trối chết đấy.
Một là bộ đội thông báo khẩn, anh vội vàng vàng trở về, thời gian quá gấp nên không có biện pháp nói chuyện.
Mặt khác, anh nhất thời không biết phải đối mặt với cô vợ nhỏ mới cưới này như thế nào.
Reng reng.
Mấy tiếng điện thoại liên tục vang lên, người đàn ông đối với đồng chí nữ cho tới bây giờ luôn có bộ dạng đề phòng cao lãnh, lúc này đang nắm điện thoại cơ bắp sau lưng kéo căng, giống như con báo thủ thế chờ phát động, ở trong trạng thái sẵn sàng công kích.
Nhiều năm cảnh giác, đề phòng các đồng chí nữ đã thấm vào trong xương, khi nghe nói là một cô gái trẻ gọi điện thoại tới, trạng thái đề phòng này đã đạt đến đỉnh điểm.
Đôi mắt thâm sâu lạnh lùng, lúc này thậm chí có vài phần chật vật và bất an, loại cảm xúc căng thẳng này cũng không kém là bao khi anh ra chiến trường.
“Alo, là Tống Văn Cảnh sao?”
Cũng may trong điện thoại rốt cuộc cũng truyền ra một tiếng nói dịu dàng, âm đuôi kia còn mang theo một tia mềm mại nhu hòa, thậm chí trong âm điệu còn có một chút quyến rũ, cái gì vậy?
Khi anh đến biên cảnh ẩn núp, ở trên biển đã nghe được những âm thanh thanh thúy của cá heo, lại làm cho anh nhớ tới loại âm thanh quấn quýt câu người của cô vợ nhỏ đêm động phòng.
Tất cả tâm tình căng thẳng của Tống Văn Cảnh, bị một tiếng gọi thanh thúy câu người này làm cho thả lỏng trong nháy mắt, thậm chí thân thể cảm giác có một tia nhiệt nóng thoát ra, đánh thẳng vào đầu quả tim, cảm giác tê ngứa tràn ra.
Thật lâu sau, anh đẩy loại cảm xúc xa lạ lại có chút vượt quá khống chế này ra, mới nặng nề đáp một tiếng: “Ừ.”
Sau hai câu đối thoại, điện thoại rơi vào im lặng vô tận.
Hoa Đào Tinh cầm chặt ống nghe, chỉ cảm thấy hơi thở lành lạnh như lưỡi dao quét qua, bầu trời vốn đã phủ đầy tuyết dày giờ lại càng làm cho bàn tay bị lạnh đến đỏ bừng.
Quả nhiên, loại đàn ông mà cách đường dây điện thoại cũng có thể cảm nhận được giọng nói lạnh như băng sắc bén như lưỡi đao này cực kỳ không thú vị.
Hôn nhân không có tình yêu, cuối cùng tất nhiên là tan rã trong không vui.
Cô là hoa đào tinh, vốn có thể cách đường dây điện thoại cảm giác được cảm xúc của đối phương, nhưng không biết do đối phương là nam chủ trong truyền thuyết, hay là bởi vì cách quá xa, mà cô không thể cảm giác được cảm xúc của đối phương.
Lời nói đã chuẩn bị trong đáy lòng, đắn đó một lúc mới nói ra: “Tôi là Diệp Mạn Tinh, hôm nay gọi điện thoại cho anh là để xin lỗi anh, không nên bỏ thuốc cho anh, về phần tiệc cưới trong nhà... cũng xin lỗi.”
Hoa Đào Tinh biết rất rõ, đối với nhân vật nam chính số mệnh nghịch thiên này, cô có thể không đắc tội thì không nên đắc tội mới tốt.
Dù sao cô cũng là hoa đào tinh biến thành người, cô không muốn có thêm một kẻ địch.
Nhất là người mà tương lai ở địa vị cao, còn là hậu nhân của gia tộc Tống gia ở thủ đô, một gia tộc đầy rẫy nhân tài trong các giới kinh doanh, chính phủ và quân sự, thà có thêm một người bạn còn hơn thêm một kẻ thù.
Chuyện về nhà bị lừa tham gia tiệc rượu hôn lễ mà mình không biết trước rồi còn bị hạ thuốc, quả thực mỗi chuyện đều giẫm lên điểm mấu chốt của nam chính kiêu ngạo này.
Nghe tên, cũng biết, nam chính căn bản không chịu được loại khuất nhục này.
Giọng của cô kiều kiều nhu nhu, còn mang theo âm điệu mềm mại của cô gái Giang Nam, rất ngọt ngào.
Lỗ tai Tống Văn Cảnh gần như chìm dần vào trong loại âm thanh mềm mại này của đối phương, thậm chí còn không chú ý nghe rõ đối phương đang nói cái gì.
Trái phải là nói chuyện lần này về quê bị hạ thuốc, cùng cô vợ nhỏ động phòng.
Chuyện này, Tống Văn Cảnh biết, có một câu tục ngữ nói rất hay, cưỡng chế đầu trâu không uống nước, loại chuyện này nam nhân thật sự không muốn, nữ nhân làm sao có thể thực hiện được?
Hơn nữa thể chất anh đặc thù, cùng với số mệnh tốt đến kỳ lạ, nhân duyên với phụ nữ tốt đến mức khắp nơi mang đến phiền toái cho hắn, trải qua nhiều kinh nghiệm, hiện tại rất ít phụ nữ có thể tính kế anh.
Hết lần này tới lần khác, vừa về quê, anh đã bị cô vợ nhỏ mới cưới này tính toán thành công rồi, mới đầu lúc mới dùng thuốc đông y anh đã phát hiện, vốn muốn đi tìm bác sĩ kê thuốc giải.
Trên đường đi anh dường như chìm đắm trong hương hoa đào si triền câu người, bản thân như đang ở trong rừng đào, vốn đã trải qua huấn luyện cực hạn đặc thù, lại vào giờ khắc đó mà buông lỏng.
Sau đó, anh gần như đắm chìm trong đó, thay vì nói là cô vợ nhỏ hạ thuốc thành công, không bằng nói sự tự chủ mà nhiều năm anh tự hào đã hoàn toàn sụp đổ trong ôn nhu hương.
Loại nhận thức đáng sợ này, hơn nữa trước đó vẫn luôn náo loạn không vui với cô vợ nhỏ mới cưới. Nguyên tắc của anh rất mạnh mẽ, mà cô ấy thậm chí còn lấy việc an bài công tác cho anh hai nhà mẹ đẻ để uy hiếp muốn hủy hôn, hôn sự này tất nhiên không cần phải tiếp tục.
Nhưng hiện tại tất cả đều bị phá vỡ, … không muốn.