Vừa nhìn thấy con trai không biết đã vứt cái mũ đi đâu.
Trên người dính đầy bông tuyết, còn cầm một con thỏ, thật sự hận không thể rút gậy đánh con trai nhỏ: “Tuyết rơi dày như vậy, con còn đưa chị dâu đi bắt thú hoang, không sợ xảy ra chuyện sao?”
Mẹ Tống rút gậy muốn đánh hắn, Tống Văn Lâm đành phải chỉ vào con thỏ trong tay, nói: “Mẹ, chị dâu nói miệng không có vị gì, con mới đi. Chị dâu không lên núi. ”
Hắn vội vàng nói rõ ràng.
Mẹ Tống lập tức thay đổi bộ dạng, một tay đẩy con trai út đi thay quần áo, sau đó biểu tình hiền lành nói với con dâu: “Tinh Tinh à, trên núi rất nguy hiểm, con đừng chạy theo nó đi bắt thú hoang gì.”
“Miệng không có vị đúng không? Chờ lát nữa, mẹ sẽ pha cho con một chén sữa lúa mạch uống, nó rất ngọt ngào, lập tức có vị....”
Tống Văn Lâm vừa đi tới cửa phòng mình, nghe được lời mẹ nói thiếu chút nữa té ngã.
Thầm hoài nghi mình bị nhặt được - Tống Văn Lâm: .... Thằng nhóc thối chính là nhặt được đấy, trên núi không có nguy hiểm gì.
Con dâu thì trên núi nguy hiểm, được uống sữa lúa mạch. Đối xử cũng quá khác nhau rồi.
Cũng may đàn ông Tống gia bọn họ từ nhỏ đã nuôi dưỡng sơ sài, bằng không nhất định sẽ có tật xấu.
Diệp Mạn Tinh mang giày vải đi ra ngoài, bông tuyết rơi trên mặt giày, vừa vào phòng gặp phải hơi nóng liền hóa thành nước, đành phải về phòng thay một đôi giày vải khác.
Mẹ Tống len lén tiến vào, cẩn thận nhìn cô, nghiêm túc hỏi: “Tinh Tinh, bên ngoài tuyết lớn, con đi đâu vậy?”
Trong lúc nói chuyện, còn nhét vào tay cô một cái chén tráng men nóng hổi, tiện thể còn nhét vào trong ngực cô một phong bì màu vàng.
Thấy con dâu ngẩng đầu nhìn bà, mẹ Tống khẽ cười nói: “Sữa mạch nha, còn có 50 đồng bồi thường của phòng hai, mang về cho ba con.”
“Bên ngoài có nhiều người, con uống nhanh rồi đi ra ngoài ăn tối."
Mẹ Tống cũng không dừng lại, dặn dò xong rồi đi ra ngoài, còn thúc giục cô mau ra ngoài ăn cơm.
Hoa Đào Tinh lặng lẽ nhìn một xấp tiền đại đoàn kết và sữa mạch nha trong ngực: .... Cô thực sự là con dâu chứ không phải là một con gái?
Sữa mạch nha, loại sữa bột trong truyền thuyết này, lần đầu tiên cô uống.
Hai tay cô nâng lên, uống một ngụm, hương vị ngọt ngào lập tức chảy vào giữa môi và răng, không thể không nói, miệng tràn ngập một loại ngọt ngào hạnh phúc.
Buổi sáng mới ăn lương thực thô rất khô cổ họng, bỗng nhiên uống loại thực phẩm tinh tế này, đôi mắt xinh đẹp mắt kia của cô hạnh phúc mà nheo lại, đây chính là hương vị mỹ thực của thời đại này nha.
Lúc đi ra ngoài, bên ngoài đã bày cơm xong rồi.
Tống gia không có thói quen phụ nữ không lên bàn cơm, nên cả đại gia đình Tống gia đã ngồi thành một bàn dài, lúc Diệp Mạn Tinh ngồi vào bàn cũng đã ngồi ở đuôi cuối cùng.
Trên bàn, cũng chỉ có trước mặt ông bà nội, Diệp Mạn Tinh, cùng với mấy đứa nhỏ phòng hai phòng ba là có thêm nửa chén sữa mạch nha.
Bởi vì vừa mới ăn tết không lâu, mẹ Tống cố ý pha sữa mạch nha con trai lớn gửi về cho người già và trẻ nhỏ trong nhà.
Vốn bà cũng không nhớ tới cái này, là buổi sáng, bà thấy con dâu không ăn được nhiều, buổi trưa lại nghe con trai út nói miệng con bé không có vị, lúc này mới lấy sữa mạch nha dưới đáy hòm ra.
Rốt cuộc Tống gia không phân gia, cũng không thể ăn một mình, cho nên lúc nãy mới đưa riêng một chén vào phòng, bên ngoài còn lưu lại nửa chén sữa cho cô.
Tống gia cũng chỉ có phòng hai phòng ba là có trẻ con, mỗi lần con trai lớn gửi đồ về đã sớm phân ra hơn phân nửa, còn lại một lon sữa bột mạch nha duy nhất là cho một mình phòng lớn.
Nhưng khi thật sự lên bàn, mấy đứa nhỏ đã hì hục uống xong chén sữa mạch nha, uống xong, ánh mắt lại nhìn chằm chằm sữa trong tay Diệp Mạn Tinh.
“Bà nội, cháu còn muốn uống.”
Trưởng tôn phòng thứ hai chính là bảo bối của thím hai, hắn vừa nói muốn uống, thím hai cũng hướng tầm mắt về phía Diệp Mạn Tinh.
Hoa Đào Tinh vừa mới vui vẻ uống một ngụm sữa mạch nha: .... Cướp mỹ thực trong miệng hoa đào tinh ta? Thật sự rất khó đấy nha.
Trừ khi cô muốn.
Đôi mắt xinh đẹp kia khẽ đảo qua, tao nhã uống xong.
Thím hai thầm tức giận mắng đến ngửa mặt: …Thật không có nhãn lực.
Bà ta ghen tị muốn chết, đại phòng này không có trẻ con, vốn lon sữa kia, bà ta dự trữ cho cháu trai mình, ai biết, chị dâu cả trực tiếp cho con dâu uống.
Hoa Đào Tinh không biết tâm tư của thím hai, nếu biết lúc trước mẹ Tống đã đưa cho cô một chén sứ đầy sữa mạch nha, sợ là sẽ tức điên.
Lúc ăn cơm, Tống gia coi trọng ăn không nói, ngủ không nói, đợi cơm nước xong, ông nội Tống mới hỏi Diệp Mạn Tinh: “Văn Lâm nói cháu muốn làm chứng minh, là chứng minh gì?”
Hoa Đào Tinh thầm liếc chú em chồng lắm mồm:….
“Chính là canh bổ tối hôm qua. Cháu sợ ảnh hưởng đến cơ thể, vì vậy muốn đến trạm y tế để lấy một đơn thuốc, bác sĩ nói phải có chứng minh.”
Cơ hội đã đến, Hoa Đào Tinh không thể không nắm chắc cơ hội này.
Vừa nghe cô nói bởi vì thuốc tối hôm qua, ông nội Tống cũng không hỏi nhiều, rất nhanh đi vào làm chứng minh, đóng dấu rồi đưa cho cô.
Luôn luôn cảm thấy mọi thứ đến quá dễ dàng – Hoa Đào Tinh: .... Không hỏi cụ thể muốn loại thuốc nào sao?
Quả nhiên, mẹ Tống cười, nhìn con dâu một cái, cười tủm tỉm nói: “Thân thể phải điều dưỡng thật tốt, Văn Cảnh qua hai ngày nữa mới đến bộ đội, con gọi điện thoại nói hắn chú ý một chút, tranh thủ sớm sinh con.”
Hoa Đào Tinh đã sớm uống 'thuốc tránh thai':….Cô phải nói như thế nào, đôi long phượng thai này cô không có ý định sinh?
*
Vài ngày sau, trong bệnh viện bộ đội đóng quân, Tống Văn Cảnh vừa kiểm tra toàn thân xong, chính ủy ở bên cạnh nghe quân y tấm tắc khen ngợi: “Vết thương của cậu, bề ngoài thoạt nhìn đã khép lại, vốn muốn hoàn toàn phục hổi phải điều trị rất lâu.”
“Đoàn trưởng Tống lần này trở về đã xảy ra chuyện gì, sao lại khôi phục nhanh như vậy?"
Chính ủy ở bên cạnh còn đánh giá Tống Văn Cảnh một vòng, lông mày ngưng tụ thành một sợi dây thừng: “Bị thương nặng như vậy, thật sự khôi phục sao?”
Tống Văn Cảnh thập tử nhất sinh trở về, vết thương rất nặng, lần này cấp trên còn đặc biệt khẩn cấp gọi hắn trở lại là vì tìm được bác sĩ kiểm tra thân thể cho hắn đấy.
Tống Văn Cảnh bị hỏi có chút sững sờ: ...? Chuyện gì đã xảy ra khi về quê? Đại khái chính là bị cô vợ nhỏ bỏ thuốc, sau đó đã cùng phòng với vợ.
Lời này hắn không dễ nói, nhưng chính ủy rõ ràng không tin hắn đã bình phục, còn bắt hắn nằm xuống nghỉ ngơi.
Quân y vô cùng tò mò với người chữa khỏi cho hắn, vừa định tìm hiểu tin tức, bên ngoài cửa đã có lính thông tin tiến vào báo cáo: "Báo cáo, đoàn trưởng Tống có điện thoại.”