Bước

chân của hoa đào tinh càng vội vã hơn, để chú út đi kiểm tra mang

thai với cô ấy hả?

Tốt nhất là không nên.

Diệp Mạn Tinh cam đoan với mẹ chồng, cô sẽ chỉ đến chỗ ở của thanh niên trí thức, không có gì nguy hiểm, lúc này mới được phép rời khỏi nhà trong ánh mắt lo lắng của mẹ Tống.

Sau khi ra khỏi nhà, Diệp Mạn Tinh cảm thấy trong lòng bất an mà không hiểu tại sao. Đường đến trạm y tế ngang qua ngã tư phía sau khu nhà dành cho thanh niên trí thức, hình như đã có hai bóng người lướt ngang qua chỗ cô.

Đối phương dừng lại và nhìn về phía cô, nhưng Diệp Mạn Tinh đang có việc quan trọng nên cho dù cô vốn là một người rất nhạy cảm cũng hoàn toàn không hề nhận ra ánh mắt đó.

Ngược lại, sau khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tinh tế của cô, Trần Kiều Kiều đã sững sờ, hơi thở nghẹn ứ.

Cô ta quá kinh hãi, lòng nghĩ thầm: “Cô gái kia xinh đẹp quá, thôn Tống gia có một cô gái xinh đẹp như thế từ bao giờ?”

“Đó là ai vậy?”

Mẹ Trần cũng không biết rõ nhưng cô thanh niên trí thức Giang Hồng Tiếu ở khu nhà bên cạnh mới đi ra đã đáp lời ngay: “À, cô đang hỏi người mới đi qua ấy hả?”

“Đó là cô vợ mới cưới của cậu ba nhà họ Tống... xinh đẹp lắm đúng không?”

Giang Hồng Tiếu không quan tâm cô ta nghĩ gì, chỉ cười lạnh: “Xinh thì xinh thật đấy nhưng lòng nhiều thủ đoạn lắm. Cô ta đã kết hôn với cậu ba nhà họ Tống nhờ việc hạ thuốc mê, không biết có gì hay ho mà còn đắc ý."

Giang Hồng Tiếu hừ thêm một tiếng, cũng mặc kệ Trần Kiều Kiều đang suy nghĩ điều gì, lắc mông bước vào trong nhà.

Trần Kiều Kiều rất ghen tị.

Cô ta ghen ghét đến độ mặt méo xệch đi, rõ ràng cậu ba nhà họ Tống trước nay không để con gái lại gần bao giờ, tai sao còn có người sử dụng thủ đoạn hạ thuốc mê để vào được nhà họ Tống cơ chứ?

Cô ta giận dữ đến độ sắp nổi cơn điên.

Trong trạm y tế, bác sĩ liếc mắt nhìn cô gái nhỏ, đặt ba ngón tay lên cổ tay cô, kiểm tra mạch tượng.

Trái tim nhỏ của Diệp Mạn Tinh đập thình thịch: “Bác sĩ ơi, sao rồi, có phải mang thai không ạ?”

Vị bác sĩ khoảng hơn bốn mươi tuổi nâng đôi mắt nhìn cô, sau đó lấy bút viết vào sổ khám bệnh: “Kỳ kinh nguyệt của cô thế nào?”

Đôi mắt xinh đẹp của hoa đào tinh trợn tròn, lòng cô có linh cảm cực xấu.

Cô hơi do dự đáp lời: “Hình như không được bình thường cho lắm ạ.”

Bác sĩ không ngẩng đầu lên: “Không bình thường như thế nào?”

“Hình như, hình như hai tháng nay không có ạ.”

Roẹt roẹt roẹt.

Bác sĩ trung niên ghi tất cả triệu chứng vào trong sổ khám bệnh, khẳng định: “Không có bệnh gì hết, cô đã mang thai rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play