Lúc đầu cô còn nghĩ rằng nó sẽ rất khó ăn, nhưng khi vừa đưa quả mơ vào trong miệng, cô liền cảm thấy nó thật ngon.
Hoa đào tinh chỉ cảm thấy quả rất ngon miệng: “...?”
Thật sự có đồ ăn khiến cô ăn vào mà không hề cảm thấy buồn nôn?
Gương mặt xinh đẹp dường như lập tức dồi dào sức sống trở lại, cô liên tục ăn hai quả, cuối cùng cầm nốt tất cả những quả còn lại vào tay: “Ăn ngon quá, đây là quả trên núi sao? Chua ghê.”
Những món ăn có thể xuất hiện trong không gian của hoa đào tinh đều là những món quý giá, quả mơ chua dại như thế này hoàn toàn chưa bao giờ xuất hiện trước mặt cô.
“Mơ chua đấy.” Triệu Giai Giai nhìn cô phồng má, quai hàm nhai nhai gặm gặm, khóe miệng cong cong.
Lòng Triệu Giai Giai vô cùng vui vẻ. Vừa rồi cô ấy mới hái mơ xuống đã thử cắn một miếng, chua khủng khiếp, thế mà... Diệp Mạn Tinh còn thích loại quả chua như vậy?
Triệu Giai Giai đã chắc chắn đến tám phần: “Lúc chị dâu tôi mang thai cũng giống y như cô vậy. Cô hãy thử đi kiểm tra đi, cô mới kết hôn mà đã có thai rồi, gia đình cô biết được, chắc sẽ vui mừng lắm đấy.”
Nhưng cô ấy vừa nói xong, sắc mặt của Diệp Mạn Tinh bỗng nhiên lại hơi kỳ quặc.
Tối đó, Diệp Mạn Tinh thắp đèn dầu hỏa, ngồi trước gương trang điểm ngắm nghía mình trong ánh đèn lờ mờ. Cô nghiêm túc xem xét, quả nhiên cái bụng của cô đã lớn hơn không ít.
Là một hoa đào tinh, làn da của cô trắng nõn nhẵn nhụi, mềm mại mịn màng, vóc dáng xinh đẹp, chân dài eo thon, vô cùng đẹp đẽ và quyến rũ.
Bởi vì khung xương của cô nhỏ nhắn nên cho dù cô có mập lên một chút thì mặc quần áo vào cũng không sẽ không bị lộ bụng, huống chi vòng eo của cô vốn luôn rất mảnh khảnh.
Cô đã từng uống thuốc tránh thai nên cô chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ mang thai.
Nhưng lúc này sờ vòng eo đã lớn hơn một vòng, đôi mắt trong veo kia đột nhiên nghiêm nghị hẳn.
Trong lòng hoa đào tinh thoáng qua một dự cảm chẳng lành. Rõ ràng cô đã uống thuốc tránh thai rồi mà, sao có thể mang thai được chứ?
Một đêm trôi qua, ngày hôm sau, bầu trời giống như mới được gột rửa, vạn dặm chẳng tìm thấy bóng mây, gió nhẹ hiu hiu thổi, đáng lẽ nó phải là một ngày đẹp trời.
Nhưng hoa đào tinh chỉ cảm nhận được trái tim nhỏ đang đập thình thịch của mình. Cô chỉ hy vọng chính mình không hề mang thai, không thì chắc hẳn cô sẽ tức giận đến hộc máu.
Cô kiếm cớ sang khu nhà ở dành cho thanh niên trí thức tìm Triệu Giai Giai mượn đồ để rời khỏi nhà.
Mẹ Tống nhìn cô cười nói: “Đừng đi xa quá nhé, hay để mẹ bảo Văn Lâm đưa con đi?"