“Không thể nào.”

Diệp Mạn Tinh gần như không hề nghi ngờ gì, lập tức phản bác lại.

Nội tâm của cô sợ hãi than, rõ ràng cô đã uống thuốc tránh thai rồi, sao cô có thể mang thai được chứ?

Giọng điệu của cô quá chắc chắn, nhất thời khiến Triệu Giai Giai hơi hồ đồ, chỉ đành hỏi han cặn kẽ thêm các triệu chứng khác của cô.

Diệp Mạn Tinh cũng không giấu giếm, chỉ nói: “Thường xuyên buồn nôn, ngửi thấy mùi tanh của cá lại càng muốn nôn, bình thường hay buồn ngủ nhưng đến khi thật sự đi ngủ thì lại ngủ không ngon.”

Triệu Giai Giai cạn lời: “...?” Tình huống này, nghe thế nào cũng giống người đang mang thai.

Triệu Giai Giai nhìn vị mỹ nhân trắng nõn như ngọc, đôi mắt ngập nước long lanh trước mắt, cảm thấy đầu lưỡi mình hơi tê tê, ngập ngừng mãi mới nói: “Tinh Tinh à, bình thường những người mang thai cũng sẽ cảm thấy buồn nôn, không ngửi được mùi tanh, hay buồn ngủ, khẩu vị không tốt, thậm chí cảm xúc cũng thất thường, đôi khi rất muốn mắng chửi người khác.”

Triệu Giai Giai không chắc chắn cho lắm, đấu tranh tâm lý một hồi rồi mới đưa ra lời góp ý: “Nếu cô không chắc chắn thì đi kiểm tra một chút thử xem.”

Diệp Mạn Tinh nghe xong, đôi mắt đang mờ mịt đầy sương đột nhiên như được gột rửa, cô mở to đôi mắt hạnh xinh đẹp của mình.

Lòng cô đang vô cùng hoảng hốt.

Bởi vì cô phát hiện ra những triệu chứng gần đây của mình giống y hệt lời Triệu Giai Giai nói, không phải cô đã mang thai thật rồi đấy chứ?

Trong khi đó, tại Học viện quân sự Cáp Nhĩ Tân ở phía Bắc, đợt huấn luyện bồi dưỡng suốt hai tháng của Tống Văn Cảnh ở đây vẫn chưa kết thúc.

Hôm đó anh mới vừa quay về đến cổng trường thì một bé con tầm bốn năm tuổi bỗng nhiên đâm thẳng vào trong lòng anh, mở miệng cất giọng nói mềm ngọt gọi: “Cha ơi.”

Tống Văn Cảnh ngạc nhiên, đang định kéo đứa nhỏ ra thì đã bắt gặp một bóng dáng quen thuộc vừa cười vừa chạy tới ôm đứa nhỏ: “Nhóc con, cha đây cơ mà.”

Nói xong, anh ấy lại quay đầu nhìn về phía Tống Văn Cảnh, ghét bỏ bảo: “Trông kỹ cái mặt của chú ấy đi kìa, nếu chú ấy có con cha sẽ đổi luôn thành họ của chú ấy.”

Người “cha” nào đó vóc dáng cao to, chân dài vai rộng, lạnh lùng không ham nữ sắc Tống Văn Cảnh: “...?”

Tống Văn Cảnh bị bạn cùng phòng chê bai, lòng thầm nghĩ: “... đầu năm nay ngoài chuyện ăn vạ đòi tiền còn có cả ăn vạ nhận “cha” rồi nữa hả?”

Quan trọng hơn, anh còn bị bạn cùng phòng chê bai, bảo rằng anh không có khả năng có bé con được nữa?

Đôi mắt sâu thẳm sắc lạnh của Tống Văn Cảnh hơi híp lại: Nếu như anh cũng có con thì thế nào?

Tống Văn Cảnh nhìn dáng vẻ lắc đầu ghét bỏ của bạn cùng phòng, nhớ tới lần thân mật với cô vợ nhỏ, cũng không phải không có khả năng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play