Hoa lê còn chưa hái được, cô đã ở bên trên nôn thốc nôn tháo.
Triệu Giai Giai khi nghe thấy cũng sợ gần chết.
"Tinh Tinh."
Cô ấy vội vàng đi tới, đỡ cô xuống, cẩn thận từng chút một mà đỡ cô,vừa vỗ lưng, vừa lo lắng hỏi: “Cô sao vậy, ăn phải thứ gì lạ nên khó chịu à?”
Ọe.
Ọe ọe.
Ọe ọe ọe.
Trà hoa của Diệp Mạn Tinh uống mấy ngày nay đều đã bị nôn hết sạch, lúc trước cô còn có thể cố kiềm chế cơn buồn nôn, nhưng bây giờ hoàn toàn không thể kìm chế được.
Cô cảm bản thân nôn đến mức nôn ra cả mật luôn rồi.
"Giai giai, tôi cảm thấy trong miệng có một vị rất khó chịu."
Đôi mắt ướt của cô trong veo giống như những giọt sương đọng trên lá sau cơn mưa, đôi môi đỏ trước kia giờ đây nhợt nhạt không chút huyết sắc, hai gò má trắng nõn như ngọc cũng bỗng chốc mất đi sức sống.
Triệu Giai Giai trong lòng có chút đau xót, một cô gái xinh đẹp như vậy bị giày vò thành bộ dạng như vậy ngay trước mắt cô ấy, trông còn khó chịu hơn chính bản thân mình buồn nôn.
“Tại sao cô bị nôn nhiều thế?” Triệu Giai Giai trầm ngâm nhìn cô.
Lúc này hai người đang ở dưới chân núi phía sau thôn, chân núi khá là dốc, bên trái là một con sông chảy từ trên núi xuống, Triệu Giai Giai dìu cô đi đến súc miệng.
Cô ấy cứ cảm thấy, lần này nôn nhiều kinh khủng.
"Tôi cũng không biết."
Sau khi nôn, khoang miệng của Diệp Mạn Tinh tràn ngập vị đắng. Sau một lúc liên tục dùng nước suối súc miệng thì cô cũng thấy dễ chịu hơn.
Lúc này, đôi mắt đẹp long lanh của cô phảng phất vẻ đáng thương, Triệu Giai Giai lập tức tập trung ánh mắt vào cô.
Tiếp đó ánh mắt chậm rãi di chuyển xuống bụng dưới của cô ấy và dừng lại một lúc, đợi mãi một lúc sau, nghi hoặc nói: "Gần đây cô có vẻ béo hơn thì phải?"
Diệp Mạn Tinh vô thức sờ bụng dưới: “...? Rõ ràng như vậy sao? "Chắc là vậy! Dạo gần đây tôi cũng cảm thấy mình béo lên.”
Tâm trạng của cô lúc này vô cùng phức tạp.
Thế nhưng gần đây cô không có cảm giác thèm ăn.
Không thèm ăn, lúc nào cũng buồn nôn, trằn trọc cả đêm không ngủ được mà vẫn tăng cân, điều này hoàn toàn vượt ra khỏi sự hiểu biết của Diệp Mạn Tinh.
Triệu Giai Giai ban đầu còn lo lắng, lúc này đầu óc như bị sét đánh, trong đầu lóe lên một suy nghĩ, kinh ngạc nói: "Trời ạ, không phải cô có thai rồi đấy chứ?"
Triệu Giai Giai trong lòng rất ngạc nhiên.
Nếu thật sự có thai, gia đình đại đội trưởng nhiều người như vậy, tại sao không một ai phát hiện ra chứ?