Nhà họ Diệp, bà Diệp cầm trà hoa và 50 đồng về, liền cãi nhau với ông Diệp.
Ông Diệp vô cùng tức giận, lạnh mặt mắng mẹ Diệp: "Tiểu muội đã kết hôn, cô gái gả ra ngoài, nào có chuyện người nhà mẹ đẻ luôn đi lấy đồ về, nhà chồng người ta nhìn con bé thế nào?”
Nhà họ Diệp tổng cộng có ba đứa con, thằng cả đã kết hôn, bởi vì thân phận nhà tư bản của con dâu mà bị liên lụy, hai vợ chồng đều bị chuyển xuống nông trường làm việc.
Thằng hai chơi bời lêu lổng, nổi danh là tên du côn trong thôn, luôn ở nhà không vui.
Đáng yêu nhất chính là con gái út Diệp tiểu muội vẫn luôn được sủng ái.
Ai có thể ngờ được, mẹ Diệp trước kia vẫn luôn yêu chiều con gái, lại là người ép buộc con gái mình tàn nhẫn nhất, mỗi lần cha Diệp nói đến chuyện này mẹ Diệp lại không không.
Mẹ Diệp còn tức giận hơn ông ấy, cười lạnh: "Không đi, trong nhà lấy cái gì ăn, vợ chồng thằng cả còn không biết ở đâu, không cần dùng tiền đưa bọn chúng trở về sao, hay là thân thể tê liệt này của ông không cần uống thuốc?”
Trong nháy mắt cha Diệp như bị bóp cổ mất giọng: "Tiểu muội là con gái bà, không phải là công cụ để bà đứng lên một lần nữa.”
Cha Diệp đặc biệt kích động: "Nếu thuốc của tôi nhất định phải dựa vào việc ép buộc con gái lấy chồng mới có được, vậy hãy để cho tôi trực tiếp chết.”
“Nào có cô gái nào đã lấy chồng còn luôn giúp đỡ nhà mẹ đẻ? Lời này truyền ra ngoài, cả Diệp gia đều bị chọc vào xương sống..."
Diệp gia so ra thì điều kiện trong nhà kém hơn Tống gia nhiều, vì chữa bệnh cho cha Diệp, những thứ trong nhà có thể bán đều đã bán, có thể tháo cũng đã tháo, đồ đạc trong nhà cũng chỉ có một cái tủ quần áo cũ, một cái bàn vuông đơn sơ cùng mấy cái giường.
Còn lại chính là một phòng bếp đơn sơ, cùng với một cái bình nấu thuốc cho cha Diệp.
Bà Diệp lười để ý tới ông Diệp, vừa chuẩn bị đi vào pha thuốc cho ông Diệp, đã bị ông Diệp gọi lại: "Lời tôi nói, bà có nghe thấy không?”
Trong căn phòng đơn sơ, hai đứa trẻ sáu bảy tuổi đang giúp ông Diệp uống nước, nghe vậy còn kêu lên một tiếng: "Bà nội, bà nội về rồi.”
Một tiếng bà nội này, cùng với lời nói của ông Diệp vang vọng bên tai, nước mắt lúc trước bà Diệp còn nhịn xuống lại một lần nữa mãnh liệt tuôn ra, cuối cùng gần như hét lên với ông Diệp: "Chọc vào xương sống, chọc xương sống cái gì?”
Bà ném trà hoa và phong bì màu vàng lên người cha Diệp: "Ông bị liệt, chẳng lẽ không phải bởi vì Tống gia sao?”
“Tôi đi, một không nhận tiền của Tống gia bọn họ, hai là không ăn đồ ăn của bọn họ, sao lại không được?”
Mẹ Diệp nghẹn ngào nói trong tuyệt vọng: "Con gái ông gả vào Tống gia nhiều ngày như vậy, Tống Văn Cảnh cũng không cùng nó về nhà lại mặt, người làm mẹ như tôi không nên đi làm chỗ dựa cho con bé một chút sao?”
Tiếng nức nở nghẹn ngào truyền đến, khí thế của ông Diệp thoáng cái đã yếu đi, tay cầm phong bì màu vàng và trà hoa gói sẵn: "Vậy cái này là cái gì?”
“Về phần Văn Cảnh không cùng Tiểu Muội trở về, chắc Văn Cảnh đã trở về bộ đội,...... Hắn là quân nhân, quân nhân luôn phải nghe theo lệnh triệu hồi bất cứ lúc nào, điểm này phải hiểu cho hắn.”
“Tôi biết, tôi bị liệt, bà chịu khổ..."
Mẹ Diệp nghe được những lời này, càng khóc lớn hơn.
"Bà nội, đừng khóc." Hai bàn tay nhỏ bé của cháu trai và cháu gái cẩn thận vỗ về bà nội, giọng nói an ủi, quả thực hiểu chuyện muốn chết.
Hai chân ông Diệp không còn cảm giác, nhưng tay vẫn có thể cử động, ông từ trên giường cố gắng lấy tay chống lên, đặt trà hoa và phong thư sang một bên, nghiêm túc giải thích: "Hồng Mai, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi bị liệt không liên quan đến Tống gia... Tuy rằng tôi đẩy Tống chủ nhiệm một chút, nhưng mặc dù tôi không đẩy anh ta ra, tôi cũng không tránh được.”
“Tiểu muội bị bà chiều hư, xúc động dễ cáu kỉnh, nhưng con bé đã bị bà bức chết một lần, ...... Tống gia, vốn là chúng ta dùng ân báo đáp mà gả vào, tiểu muội phải nhận lấy bao nhiêu chỉ trích." Ông Diệp thở dài nói: "Nếu nhà mẹ đẻ lại liên lụy con bé như vậy, bà nói xem, con bé phải sống ở nhà chồng thế nào?”
“Dù sao con bé cũng là con gái của bà, sao bà có thể nhẫn tâm bức chết con bé một lần, lại muốn bức chết con bé thêm một lần nữa vậy?”
Ông Diệp bị liệt, nằm trên giường thời gian dài, làn da rất tái nhợt, hai mắt lại đỏ lên, gần như quanh hai mắt đều là tơ máu đỏ.
Thậm chí giọng nói cũng bởi vì im lặng một thời gian dài không nói gì, nên lúc này nói chuyện cứ liên tục ho khan.
Ông ho khan xong, mới lo lắng nói: "Đứa nhỏ Văn Cảnh kia, bà chưa từng gặp nên không biết hắn ưu tú thế nào... Đừng nói đến một gia đình như chúng ta, tiểu Muội có thể kết hôn với hắn. Tôi đã thấy tốt lắm rồi, hai đứa bọn chúng chênh lệch rất lớn.”
“Lại có thêm một người cha bị liệt như tôi, một anh trai có thành phần có vấn đề. Còn có một người mẹ cứ luôn hút máu con bé như bà, con bé sẽ bị bức chết, bị bức chết..."
“Ông...”
Tay mẹ Diệp run rẩy, thân thể cũng run theo, sắc mặt bà cực kỳ khó coi.
Đầu bà ong ong muốn nổ tung, chật vật không chịu nổi, toàn bộ dồn nén bị bộc lộ một cách rõ ràng, thân thể run rẩy rời khỏi trước giường cha Diệp, trước khi rời đi chỉ khóc lớn một tiếng: “Là tôi bức chết con bé, tôi là hung thủ bức chết con bé.”
“Nhưng tôi nào có biện pháp."
"Tôi có thể có biện pháp gì chứ?" Tiếng khóc ô ô càng lúc càng lớn càng bất lực: "Tiền là con gái ông cho, hoa trà cũng là con bé cho, ông thích dùng hay không thì tùy.”
Trà hoa, rốt cuộc cũng vô dụng.
Đêm nay, ông Diệp ngay cả thuốc còn không uống chứ đừng nói là trà hoa lài.
Đêm hôm khuya khoắt, anh hai Diệp không biết từ chỗ nào chạy về, vừa về đến nhà đã nghiêm túc hỏi mẹ Diệp trong nhà còn lá trà không, nói muốn mời bạn uống trà, có chuyện rất quan trọng cần nhờ đối phương.
Mẹ Diệp mới cãi nhau với cha Diệp xong, thấy bộ dạng này của con trai lại càng thêm tức giận, đã lấy chổi lông gà đánh cho hắn một trận.