Dù sao Tống gia cũng không phân gia, chị dâu không thể ăn gạo và bột mì tinh ở ngoài sáng, nhưng mà lén cho chị ấy vụng trộm ăn một chút, cũng không phải là không thể?

Nhưng tại sao? Đây không phải là con dâu sao? Sao còn yêu thương hơn cả con gái vậy?

Tống Văn Cảnh lại hỏi: “Còn vải mềm thì sao?”

Tống Văn Lâm càng cảm thấy buồn bực hơn: "Mẹ thấy cổ chị dâu đều bị mài ra một mảnh máu đỏ, không có biện pháp, đành phải làm cho chị dâu một cái áo mặc trong.”

Tống Văn Lâm cảm thấy tương lai anh trai thật đen tối: "Anh à, chị dâu yếu ớt như vậy nhà ai mà nuôi được chứ?”

Đáy lòng Tống Văn Lâm kêu gào, chậc chậc cảm thán cưới vợ quá phiền toái, lại vui sướng khi thấy anh trai mình gặp, sợ là anh trai cậu ta còn phải đau đầu thật lâu.

Anh trai quá ưu tú, ưu tú đến một chút nhược điểm cũng không tìm được, trăm triệu lần không nghĩ tới, cuối cùng lại đụng phải chị dâu như vậy.

Tống Văn Cảnh cảm thấy thế nào?

Đôi mắt sắc bén phối hợp với ngũ quan tuấn mỹ, càng tản mát ra khí tức trong trẻo cấm dục.

Rốt cuộc đáy lòng cũng bị cô vợ nhỏ của mình làm cho chú ý.

Tống Văn Cảnh chỉ cảm thấy có chút bất ngờ: ...? Cô vợ nhỏ nhà mình yếu đuối như vậy, Diệp gia phải có điều kiện tốt bao nhiêu mới có thể nuôi ra cô con gái như vậy?

Tống Văn Cảnh chưa bao giờ cảm thấy nuôi cô vợ nhỏ này sẽ rắc rối. Bất kể vì lý do gì mà trở thành vợ của anh, tóm lại, trước tiên hãy để cô ấy sống tốt hơn một chút, quay đầu lại mua cho cô ấy một ít vải.

Giọng Tống Văn Cảnh nhiều hơn một tia trầm thấp từ tính: “Vải nhung tương đối thoải mái, còn có một ít vải cũ, phơi nắng nhiều hơn...”

Anh nghiêm túc dặn dò, đáy lòng thì suy tư, phải đi đâu tìm chút vải lụa mềm... Như vậy sẽ thoải mái hơn, chỉ là những thứ này, trước kia đã bị đốt gần hết, hiện tại cũng không dễ tìm.

Tống Văn Lâm kinh ngạc muốn chết: “Anh, anh thật không sợ phiền toái sao?”

“Không có việc gì nữa thì cúp máy."

Tống Văn Cảnh không có ý thỏa mãn lòng hiếu kỳ của em trai.

Tuy rằng anh cảm thấy phiền toái, nhưng mà, có thể bảo vệ bao nhiêu thì bảo vệ bấy nhiêu.

Trước kia Tống Văn Cảnh cảm thấy phát triển như thế nào cũng được, hiện tại có một cô vợ nhỏ yếu đuối như vậy... Bỏ cũng không có khả năng bỏ, thứ nhất là trách nhiệm, mặt khác, mỹ sắc là dao cạo xương cốt, thật sự đã cạo trên người anh rồi.

Xem ra, anh không cố gắng thăng chức cũng không được.

*

Ở thôn Tống gia, Hoa Đào Tinh lần này bị dị ứng giày vò đến mắt ngậm nước.

Lẽ ra, làm mẹ chồng, bà Tống nên chán ghét cô con dâu yếu ớt như vậy, vai không thể gánh vác không đề cập tới, còn yếu đuối đến nỗi mặc quần áo lao động cũng có thể bị dị ứng.

Hết lần này tới lần khác, cô gái này quá đáng thương.

Ý tứ của trạm y tế, con dâu đã sớm dị ứng, nhưng cứng rắn chống đỡ nhiều ngày như vậy, bà có tức giận đến đâu cũng tiêu tan, ngược lại sợ chiếu cố con bé không tốt.

Hoa Đào Tinh: Chuyện gì xảy ra vậy? Lần này, cô thực sự bị lật thuyền trong mương.

Hoa Đào Tinh có yêu cầu rất cao với hoàn cảnh sinh tồn, nhưng trước kia có không gian, bình thường cô thích nhất là dùng nguyên liệu trong không gian làm thành mỹ thực cao cấp nhất, để tăng khả năng thích ứng của cơ thể với môi trường sống, đồng thời duy trì giá trị mị lực của mình.

Trong không gian của cô, chuyên cung cấp trà hoa đào, rượu trái đào làm đẹp cũng không ít.

Nhưng không gian của cô không phải là không vào được sao?

Sau khi tỉnh lại, cô cũng cố gắng tinh luyện một ít trà hoa, trà hoa có thể cung cấp khí huyết, tăng cường thể chất.

Về sau, mẹ Diệp lại tới. Cô đã đặc biệt đưa hết trà hoa tinh luyện cho mẹ nguyên thân, mục đích giúp cha Diệp lưu thông máu, có tác dụng kích hoạt hai chân tê liệt.

Nhưng mùa đông trà hoa ít, lại đụng phải hoạt động đào kênh mương của thôn, cô căn bản không có thời gian tinh luyện trà hoa.

Ai biết được, một khi không có trà hoa cung cấp thân thể thoáng cái đã yếu ớt thành bộ dạng này?

Làn da quá yếu ớt, bị quần áo vải lao động mài mòn.

Hoa Đào Tinh vui vẻ uống sữa mạch nha: Cậu em chồng đi gọi điện thoại cho nam chủ, vốn bởi vì hạ dược mà nam chủ chán ghét nguyên thân, sợ là đến ý định muốn giết cô cũng có.

Rầm.

Ai ngờ bên ngoài có tiếng vật nặng rơi xuống, rồi truyền đến giọng nói vô lại của Tống Văn Lâm: "Mẹ, chị dâu, anh trai con nói con mua vải nhung về, mẹ xem có muốn làm quần áo cho chị dâu không?”

Hoa Đào Tinh:...? Phải không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play