"Thật ra chuyện này không thể vơ đũa cả nắm được. Thu thuế được chia thành
người thu thuế và người nộp thuế."
"Chỉ cần người chịu trách nhiệm thu thuế có thể quản lý, thậm chí kiểm soát được người bị thu thuế, thì dù chuyện này có ảnh hưởng cũng không gây ra sóng gió." "Để triều đình chủ đạo, trước tiên phải đảm bảo một số lợi ích của quan viên, sau đó việc thu thuế đối với quan viên có thể giảm xuống, nhưng phải giới hạn."
"Ví dụ thi đỗ tú tài, có thể miễn thuế hai mươi mẫu, nếu vượt quá hai mươi mẫu đất thì sẽ bị đánh thuế phần vượt quá." "Ví dụ có công danh cử nhân, miễn thuế một trăm mẫu hoặc hai trăm mẫu đất. Tất nhiên số lượng này bệ hạ và các đại thân thương lượng với nhau, phần vượt quá sẽ bị thu thuế theo tỷ lệ nhất định". "Thi đỗ tiến sĩ, ruộng đất đất miễn thuế sẽ càng nhiều. Đây là đất dành cho quan văn của chúng ta. Thi đỗ cử võ, lập công trong quân đội, những thứ này đều có thể miễn thuế."
"Mặc dù nó rất rườm rà, nhưng sau khi các quy luật cụ thể được thao tác, sức cản về sau sẽ dân ít đi."
"Chỉ cần có thể trấn an quan viên và quân đội, huân quý và thế gia đại tộc, cho dù muốn phản đối, bọn họ cũng sẽ không đứng vững được.
"Nếu không nộp thuế, một thế gia đại tộc có vạn mẫu đất, thậm chí mấy vạn mẫu đất, triều đình không có quyền cai quản, cũng không có quyền thu thuế, vậy chẳng phải tương đương với nước trong một nước?"
Nước trong một nước?
Chu Bình Đế khi nghe thấy bốn chữ này hết sức kinh sợ.
Đúng vậy!
Những thế gia đại tộc đó không nộp thuế, tiền kiếm được từ việc thu lương thực đều vào túi riêng, đối với triều đình, đối với xã tắc có lợi ích gì chứ?
Không.
Ngược lại, triều đình xây dựng công trình thủy lợi, đưa quân đi đánh giặc, bảo vệ biên giới, đồng ruộng và bách tính, tất nhiên cũng bảo vệ những thế gia đại tộc này, tiêu phí rất nhiều.
Cố Thiệu nghĩ tới đất của nhà mình, quả thực hắn ta có rất nhiêu đất không nộp thuế.
Nếu nộp thuế thì quả thực đó là một khoản chỉ phí tương đối lớn.
Cố Thiệu trả lời: "Cố gia chúng ta có sáu nghìn mẫu đất ở Giang Nam, cũng có rất nhiều cửa hàng đứng tên. Bình thường thu 30% tiền thuê ruộng, nếu nộp thêm 20% thuế má, vậy thì tá điền chỉ được 50% thu nhập.
"Nếu tính như vậy thì sẽ có một mảnh đất bị thu thuế hai lân, như vậy cũng không có lợi cho lão bách tính. Chu Bình Đế suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy thì sẽ căn cứ vào số lượng ruộng đất đã đăng ký. Một khi phát hiện đất không đăng ký sẽ lập tức trả lại cho nhà nước." Trong lòng Lý Nguyên Thanh ca ngợi, Chu Bình Đế quả thực tài trí mưu lược kiệt xuất.
Sau đó Chu Bình Đế thương thảo các chỉ tiết cùng với Cố Thiệu, Lý Nguyên Thanh không tiện xen vào.
Trước đây khuyến khích sinh đẻ, nhưng lão bách tính cũng chưa chắc dám sinh. Thu thuế dựa theo đầu người, sinh càng nhiều, nộp thuế cũng sẽ càng nhiều.
Sau khi hủy bỏ thuế thân, thu thuế dựa trên ruộng đất. Không cần nộp thuế thân cũng có thể kích thích sinh đẻ.
Đến lúc đó tự nhiên dân số sẽ tăng lên. Một giờ sau, Chu Bình Đế và Cố Thiệu mới dừng lại, nhìn Lý Nguyên Thanh đang nhàn nhã uống trà ăn điểm tâm: "Lý ái khanh, ngươi thấy thế nào?"
Lý Nguyên Thanh có cảm giác bị thầy giáo bắt được khi đang ăn vụng trong lớp. Có điều Lý Nguyên Thanh mặt dày, nuốt điểm tâm vào miệng, chậm rãi nói: "Vi thần đưa chút ý kiến thì được, nhưng phải nói thao tác cụ thể như thế nào thì không được."
DTV
"Bệ hạ có rất nhiều đại thần có năng lực như vậy, mọi người cùng tập trung trí tuệ, chắc chắn sẽ có thể tìm ra chỗ thiếu sót để bổ sung vào. Chuyện này là công lao đời đời, mang lại lợi ích cho hàng nghìn bách tính."
"Cho dù có một bộ phận quan viên phản đối, nhưng sự cản trở sẽ không lớn. Uy danh của bệ hạ đang tăng lên, đây cũng là mấu chốt để thực hiện cải cách."
"Hiện tại quốc thái dân an, thái độ tiếp nhận của triều thân đối với các loại biến động cũng sẽ trở nên mạnh mẽ. Ngoài ra, những thế gia đại tộc này hiện cũng bắt đầu tham gia vào xưởng nghề thủ công và thương nghiệp, tiền tài kiếm được
nhiều hơn."
"Đúng rồi, bệ hạ, thuế thương nghiệp là 1/30, quá ít. Thuế hộ nông dân là 20%, ít nhất là 1/10. Nếu không thì với sự phát triển của công thương nghiệp, lượng lớn tiền tài sẽ tập trung vào tay các thương nhân."
Nghĩ đến đời sau, nông dân không nộp thuế, nhà nước vẫn phát trợ cấp, đồng nghĩa với việc công thương nghiệp phát triển nhanh chóng, sau khi phồn vinh, thu thuế nông nghiệp sẽ chỉ chiếm một phần nhỏ.
Cộng thêm thu nhập thấp của người dân làm nông nghiệp, đất nước sẽ không thu thuế nông nghiệp nữa.
Chu Bình Đế chớp mắt: "Tại sao ta không nghĩ đến việc tăng thuế thương nghiệp? Hiện giờ thương nhân rất giàu đúng không?”
Lý Nguyên Thanh nhướng mày: "Người khác thì vi thân không rõ lắm, nhà vi thân buôn bán khá có lãi."
"Ta nghe A Dung nói Kim Lăng Hầu buôn bán kiếm được cũng không ít, thu thuế chỉ 1/30, cũng có nghĩa là ba mươi lượng bạc, chỉ nộp một lượng thuế."
"Cố đại nhân, Cố gia của ngươi cũng buôn bán, chắc hẳn cũng biết chút ít phải không?”
Cố Thiệu cười nói: "Không có có tài cán gì, Cố gia đã mở mấy Mỹ Vị lâu, còn có một vài loại buôn bán khác, quả thực không tồi, thu nhập tương đối khả quan. Một Mỹ Vị lâu một năm có thể kiếm được mấy ngàn lượng bạc, tương đương với mấy ngàn sản lượng của một mẫu đất." Nghe thấy vậy, Chu Bình Đế lập tức ghen tị, nhìn Lý Nguyên Thanh rồi lại nhìn Cố Thiệu: “Thì ra ái khanh là người giàu!”
Lý Nguyên Thanh cười kha khà: "Be hạ quá khen, vẫn tốt, trong nhà đủ cơm no áo ấm, nếu nói giàu có, Kim Lăng Hầu biết cách làm giàu, thực sự có tiền."
"Ông ta nghe tin bệ hạ xây dựng sông ngòi, đã bày tỏ rằng khi đến lúc đó sẽ quyên góp ngân lượng."
Chu Bình Đế bất giác cười, hỏi lại: "Kim Lăng Hầu là người tuyệt vời, quả thật biết cách làm giàu. Thực ra trước khi phong A Dung làm đại hoàng tử phi, tram đã sai người điều tra Kim Lăng Hầu."
"Quay hàng lớn như vậy, hàng quán nhiều như vậy, quả thật không có chuyện đàn áp nhân dân, làm xăng làm bậy. Dù có thì cũng đã bị Kim Lăng Hầu xử lý kịp thời." Lý Nguyên Thanh cười: “Đúng vậy, Kim Lăng Hầu đó quả là một người rất giỏi trong lĩnh vực kinh doanh. Những giao dịch kia cho dù không phải do Kim Lăng Hầu làm thì cũng sẽ có người khác thực hiện."
"So với người khác, Kim Lăng Hầu làm việc có giới hạn, hơn nữa thủ đoạn cũng rất khéo léo, rất là hiếm có."
Chu Bình Đế suy xét một chút và hỏi: "Kim Lăng Hầu có thể quyên góp bao nhiêu tiên?"
Lý Nguyên Thanh giơ một ngón tay lên. "Mười vạn lạng?" Cố Thiệu giành hỏi trước.
"Thêm một số không." Lý Nguyên Thanh trả lời "Những người giàu có ở trong thành Kim Lăng giống như Kim Lăng Hầu có rất nhiều. Và những người sẵn lòng quyên góp cũng có rất nhiêu."
Chu Bình Đế vuốt râu, hắn ta không chỉ muốn thu thuế thương mại, mà còn muốn nhận tiền quyên góp từ các thương nhân. Nếu như muốn người khác quyên góp tiền, sau đó lại tăng thuế thương mại, liệu có hơi quá đáng không?
Cố Thiệu cười và nói: "Vừa mới góp tiền mà chúng ta đã tăng thuế thương mại, có phải hơi không thoả đáng không?"
Lý Nguyên Thanh suy nghĩ một lúc: "Dưới tình hình ngân sách quốc gia dồi dào như hiện tại, trước tiên là sửa chữa kênh ngòi, bắt đầu xây dựng các kênh ngòi mới, đợi đến khi đường thủy và đường bộ trở nên thông thoáng hơn, thương nhân đi lại từ Nam sang Bắc có được nhiều lợi nhuận hơn, sau đó có thể tăng thuế thương mại.
"Khi thuế của quốc gia thu được đủ nhiều rồi, chúng ta có thể xây dựng cầu đường, thực hiện các dự án xây dựng cơ sở hạ tầng các loại, tạo phúc cho nhân dân của Đại Chu."
Chu Bình Đế gật đầu khen ngợi: "Tốt, rất tốt. Tạm thời cứ làm như vậy, chuyện này, ta sẽ sắp xếp."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT