Hoài Nam hầu phu nhân nghĩ một chút, lắc đầu: "Đừng đưa qua, nuôi ở trong phủ, chuẩn bị cho Hầu gia." "Nha hoàn trong viện thế tử, ma ma, ngươi đi gõ một lần, để cho các nàng không cần si tâm vọng tưởng." "Ngoài ra, mấy thị thiếp đó chỉ cân không mang thai, thì cho bạc, để các nàng tự tái giá" Lão ma ma nghe xong thì sửng sốt: "Phu nhân, việc này không ổn." "Nô tỳ tuy rằng biết người là tốt mặt cho Thế tử phu nhân. Nhưng là mấy nữ tử đó đã hầu hạ Thế tử, lại muốn để các nàng lập gia đình, vậy thì mặt mũi của Thế tử để đâu?" Hoài Nam hầu phu nhân nghe thế thì nghĩ một chút: "Ma ma nói có lý, nếu đưa nó ra ngoài không dễ, thì tìm một cái sân hẻo lánh, đừng ở đó che mắt thế tử phu nhân."
"Dạ, phu nhân. Lão ma ma trong lòng cảm khái, chỉ cân nhà mẹ đẻ đắc thế, phu nhân lập tức bắt đầu ninh bo con dâu. Xem ra về sau bà ta cũng phải thay đổi thái độ, không thể giống như trước được. Sớm muộn gì Hầu phu nhân cũng đi trước, đến lúc đó Thế tử phu nhân làm đương gia, phải xem sắc mặt của Thế tử phu nhân để sống, kiếm sống dưới tay của Thế tử phu nhân.
Bắt đầu từ hôm nay, Hoài Nam hầu phu nhân cũng không dám đối chọi với con dâu, ngược lại còn trốn tránh khắp nơi. Đồng thời cũng tại đây, khiến cho Tề thị nhận thức được người bà bà này thật sự không đơn giản, co được giãn được. Trách không được mẫu thân khôn khéo như vậy, cuối cùng vẫn bị bà bà lừa.
DTV
Về phần năng lực này, người bình thường cũng không làm được.
Sau đó, các loại hội hoa xuân, tiệc trà xã giao, đều mời Lý Dung. Nhìn thiệp mời trước mặt, Lý Dung cau mày: "Nương, nhiều thiệp mời như vậy, con cũng không biết cái nào? Một cái không đi, cũng không tốt."
Liễu Phán Nhi nhìn: "Con không biết, thì đi hỏi Tiểu di công chúa của con. Ta bình thường không lui tới nhiều với mấy phu nhân trong kinh thành, hơn nữa ta cũng không thời gian để tham gia mấy bữa gặp mặt vui chơi giải trí đó."
"Ngoài ra, ta từ chỗ Hoàng hậu nương nương mời đến hai vị ma ma, con nếu có gì không hiểu, cũng có thể hỏi các nàng, sau đó tự mình quyết định."
Lý Dung nghĩ một chút: "Vậy con hỏi Tiểu di công chúa vậy, nàng ấy đi tiệc trà con cũng đi."
Để trở thành Đại hoàng tử phi, trong tương lai sẽ cùng nữ nhân giao tiếp, giống như Triệu hoàng hậu vậy, còn phải nhớ kỹ mấy nữ quyến của huân quý gia tộc.
Từ ngày Lý Dung được tứ hôn, đã bắt đầu chuẩn bị. "Ừ, phân loại, con thông minh như vậy, hẳn là có thể học được cách làm thế nào." Liễu Phán Nhi cổ vũ: "Ngoài ra, ngoài việc học những thứ này, con cũng cân phải nâng cao năng lực của bản thân.”
Lý Dung gật đầu: "Vâng ạ, đến lúc đó con sẽ dạy toán cho thư quán của mẫu thân." "Được!" Liễu Phán Nhi khen ngợi: "Không ngừng lắng đọng, không ngừng tiến lên, mới có thể không ngừng tiến bộ."
Trong kinh thành, nổi tiếng nhất, chính là Đại hoàng tử phi.
Cửu công chúa nhận được chỉ thị của Liễu Phán Nhi cùng Hoàng hậu nương nương, dẫn theo Lý Dung tham gia đủ loại buổi gặp gỡ, làm Lý Dung mặt mày rạng rỡ ở kinh thành.
Mọi người mới biết thì ra Đại hoàng tử phi trông như thế này!
Trước đây Lý Dung đen, còn bị người ta bàn tán, bây giờ sau khi trắng ra, mới phát hiện thì Lý Dung xinh đẹp như vậy, cũng không ai tức giận bất bình nữa.
Có Cửu công chúa dẫn theo, Liễu Phán Nhi không lo lắng.
Tinh lực của nàng chủ yếu là đặt vào việc xây dựng thư quán bên ngoài thành.
Nó nằm ở dưới chân một ngọn núi cách thành ba dặm, bởi vì đều là đá với cây cối, không có sản xuất, cho nên bị Liễu Phán Nhi mua lại, chuẩn bị xây một cái thư viện.
Khác với Quốc tử giám dạy tứ thư ngũ kinh, quân tử lục nghệ.
Nơi này chuyên dạy các môn khác.
Rất nhiều người muốn học tay nghề, đều muốn bái sư, nhưng ở học viện Cát tường không cần.
Liễu Phán Nhi dùng một số tiền lớn để mời sư phó dạy tạp học, chỉ cân thật sự có bản lĩnh, không chỉ lương cao, còn đưa cấp nhà ở. Nhưng lão sư tốt, từ trước giờ đều không phải muốn tìm là thấy được ngay. Sau khi lấy được bản đồ, Liễu Phán Nhi bắt đầu quy hoạch, sau đó bắt đầu sử dụng xi măng cùng các vật liệu khác để xây nhà. Lý Nguyên Thanh đang giải quyết quân vụ, dự định qua một đoạn thời gian, chuẩn bị từ quan. Lương Bảo đích thân tới, cười nói: "Lý đại tướng quân, bệ hạ có mời." Lý Nguyên Thanh đứng dậy đáp: "Võ trung hầu, bệ hạ gọi Lý mỗ là có chuyện gì?" Lương Bảo cười, nhỏ giọng trả lời: "Han là chuyện thu thuế đầu người nô bộc." Lý Nguyên Thanh cười nói: "Đa tạ Hầu gia nhắc nhở."
Lương công công chắp tay: "Lý đại tướng quân đừng xưng hô như vậy, vẫn là gọi ta là Lương công công, như vậy thân thiết." "Vậy đa tạ Lương công công." Lý Nguyên Thanh cười nói: "Chờ Lý mỗ một lát, thu dọn xong, phân phó xong, là có thể qua." Lương Bảo đợi.
Một lúc sau, Lý Nguyên Thanh phân phó công vụ xong, mới đi theo Lương Bảo đi diện thánh.
Lúc này, trong ngự thư phòng, Cố Thiệu đang cùng Chu Bình Đế nói đùa, bộ dạng tâm tình không tôi.
Sau một phen chào hỏi, đều tự ngồi xuống.
"Lý ái khanh, đừng nói các đại thân, ngay cả một tiểu địa chủ, trong nhà có nô bộc, cũng không nguyện ý nộp thuế cho nô bộc của mình. Nếu mạnh tay thu thuế, về sau sẽ xuất hiện chuyện giấu nô bộc." Chu Bình Đế nói ra tai họa ngầm của biện phap nay.
Sau khi trải qua điều tra cùng tính toán kỹ lưỡng cẩn thận, Cổ Thiệu cũng cảm thấy trong giai đoạn hiện tại, hành động này không khả thi.
Cố Thiệu nhìn Lý Nguyên Thanh, lắc đầu: "Biện pháp này không thể được. Lý đại tướng quân, ngươi bình thường cân nhắc vấn đề, suy nghĩ khác biệt, có lẽ ngươi có biện pháp, có thể cho Cố mỗ một ít ý tưởng mới."
Lý Nguyên Thanh trâm tư một lát: "Nô bộc là người, sẽ đi sẽ chạy, dễ dàng giấu kín. Nhưng đất vườn thì không, ai cũng không chuyển đi được, ai cũng không mang đi được."
"Nếu không muốn đóng thuế nô bộc, thì không nộp thuế theo đầu người nữa, toàn bộ dựa theo đất đai thu thuế."
"Một mẫu thu hai đấu, hoặc là số lượng khác, cái này cần bên Hộ bộ căn cứ vào khảo sát các nơi để xác định."
"Việc trồng trọt trên đất của Đại Chu phải nộp thuế theo luật pháp của Đại Chu không phải là điều tự nhiên sao?”
"Không thể chỉ có dân chúng nộp thuế, quan viên cùng các thế gia huân quý không nộp thuế, vậy đối với dân chúng không công bằng."
Chu Bình Đế và Cố Thiệu đều sửng sốt khi nghe thấy lời này.
Đúng vậy, việc thu thuế dựa theo nhân khẩu quả thực có rất nhiều hạn chế, nhưng đất đai ở mỗi huyện đều có hạn, bất kể có thôn tính hay không, chỉ cần trông trọt thì phải nộp thuế, như vậy mới hợp lý.
Cố Thiệu cũng rất ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng nhận ra khi thực hiện sẽ gặp muôn vàn khó khăn.
"Lý tướng quân, thực hiện loại thuế này vô cùng khó khăn."
Lý Nguyên Thanh cười haha: "Muốn lấy tiền trong túi người khác, đương nhiên họ sẽ không băng lòng!"
Câu nói đùa của Lý Nguyên Thanh ngay lập tức chọc cười Chu Bình Đế và Cố Thiệu.
Chu Bình Đế chỉ vào Lý Nguyên Thanh và nói: "Ta thích nghe Lý Ái Khanh nói nhất, lời nói tuy khó nghe nhưng cũng hợp lý, có thể nói thẳng vào trọng tâm của vấn đề ngay lập tức."
"Trâm hiện đang tìm đủ mọi cách để moi tiên từ những thế gia đại tộc huân quý thậm chí cả quan viên, sau đó dùng để tu sửa cầu đường, xây dựng các công trình thủy lợi, chi tiêu cho lão bách tính."
"Hiện tại có rất nhiều ruộng đất, đặc biệt là ruộng đất của quan viên, rất nhiều quan viên không nộp thuế, chỉ thu thuế của lão bách tính, khiến tram cảm thấy không công bằng”.
"Lý Ái Khanh, ngươi có cách nào giải quyết chuyện này không? Tốt nhất có thể giải quyết, nhưng chi phí bỏ ra phải nhỏ, ảnh hưởng cũng ít một chút."
Cố Thiệu nhìn Lý Nguyên Thanh, nói: "Be hạ cùng Cố mỗ đều ở đây, Lý tướng quân, ngươi cứ nói thoải mái." "Nếu cách làm của ngươi tốt, bệ hạ tự nhiên sẽ ghi nhớ công lao của ngươi. Đồng thời sẽ không nói với bên ngoài rằng đây là chủ ý của ngươi, cũng không ảnh hưởng tới ngươi quá nhiều."
Chu Bình Đế cũng liên tục gật đầu: "Đúng, mọi hậu quả trẫm sẽ gánh chịu."
Lý Nguyên Thanh cười nói: "Nếu bệ hạ và Cố đại nhân đã nói như vậy, vi thần đành nói hết vậy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT