"Đúng rồi, lúc con qua đó, phu nhân và tướng quân có nói với con chuyện gì

không?”

Đường Đại Trụ trả lời: "Phu nhân dặn dò con phải đối xử tử tế A Phương, nhất định phải đối xử thật tốt với A Phương." "Tướng quân cũng chưa nói cái gì, chỉ hỏi con một ít chuyện ở trấn Cát Tường, hơn nữa còn dặn dò con nhất định phải quản lý tốt trấn Cát Tường."

Đường nương tử nghe được lời này thì nhẹ nhàng thở ra, có thể thấy được phu nhân và tướng quân rất tán thành Đại Trụ. "Vậy thì con phải nghe theo lời phu nhân và tướng quân nói, phải đối xử tử tế với A Phương và quản lý trấn Cát Tường cho tốt."

"Nếu con để ta biết con khi dễ A Phương, thì không cần phu nhân và tướng quân ra tay, ta sẽ là người đầu tiên đánh con đến răng rơi đầy đất."

Đường Vân Sơn cũng gật gật đầu, trâm giọng mà dặn dò: "Nếu ở bên ngoài có những nữ tử khác tới gân con, thì nhớ phải tránh đi thật xa, chớ có chọc vào khiến cho thanh danh ô uế biết chưa." Đường Đại Trụ nghe được lời này thì lập tức đỏ mặt: "Phụ thân, người nói cái gì vậy? Con là loại người không đứng đắn như vậy sao?"

Đường Vân Sơn nghe được lời này thì cười ha hả: "Tuy ta biết con không phải là người như vậy, nhưng do nhà chúng ta càng ngày càng có tiền, nên người nhìn chằm chằm vào con cũng nhiều thêm." "Nữ nhân muốn câu dẫn con cũng nhiều, mà nam nhân muốn hãm hại con lại càng nhiều hơn, người muốn xem chuyện cười của nhà chúng ta cũng nhiều thêm, thì người muốn thay thế địa vị nhà chúng ta cũng càng thêm nhiều."

Lúc đầu Đường Đại Trụ vẫn còn chút ngượng ngùng, nhưng sau khi nghe được lời phụ thân nói, thì lại trở nên căng thẳng như bày trận địa sẵn sàng đón quân địch. "Cha, con đã biết. Hiện giờ phu nhân và tướng quân không ở trấn Cát Tường, nên đã ủy thác nơi này cho người với Trân đại bá và thôn trưởng Lý cùng nhau quản lý." "Việc giao phó như vậy, không chỉ là vinh quang, lại còn có vài phân thực quyền, ở trấn Cát Tường, cũng xem như là có quyền có thế."

"Nếu chúng ta phạm sai lầm, tất nhiên sẽ bị tướng quân và phu nhân chán ghét. Nhưng may mắn là ngày thường nhà của chúng ta cần cù chăm chỉ, cũng không có phạm sai lâm."

"Nếu con làm bậy hoặc là phạm sai lầm ở bên ngoài, làm tổn thương đến A Phương, như vậy chắc chắn sẽ đắc tội phu nhân và tướng quân. Ở trấn Cát Tường cũng sẽ không có chốn dừng chân cho chúng ta." Nghe được một phen giải thích như vậy của nhi tử, Đường Vân Sơn cười: "Đại Trụ, con có thể nghĩ như vậy là tốt rồi."

"Con đối xử tốt với A Phương, A Phương sẽ thành thật kiên định mà sống chung với con. Nhưng nếu con làm xằng làm bậy, thì A Phương sẽ hòa ly với con, con bé vừa xoay mặt rời đi sẽ có người xin cưới ngay lập tức."

Nghe được những lời này, Đường Đại Trụ cũng gật đầu liên tục: "Phu mẫu, hai người cứ yên tâm, con thật sự rất thích A Phương, muốn trải qua cả đời này cùng A Phương, cũng giống như cha và nương vậy."

"Lúc đói khổ cũng trải qua cùng nhau, lúc vui sướng cũng ở bên nhau, nâng đỡ nhau, cả đời không rời không bỏ."

Đường Vân Sơn và Đường nương tử vừa nghe vậy thì nhìn nhau nở nụ cười, hai người bọn họ giáo dục nhi tử rất tốt, không cần lo lắng rồi.

"Hài tử ngoan, chỉ cần con không phạm sai lầm, thì cả đời này của con sẽ trôi qua rất tốt. Đường Vân Sơn khen ngợi: "Nhị Trụ, tuổi của ta cũng không còn trẻ nữa, cũng nên làm mai cho con rồi."

Đường Nhị Trụ đang ăn hạt dưa giống như chú sóc con, thì nghe được phụ mẫu nói phải lấy tức phụ cho cậu nhóc, nên vội vàng phát biểu ý kiến của mình.

"Phụ mẫu, hai người cưới cho đại ca một tức phụ tốt như vậy rồi. Vậy thì hai người cũng phải tốn nhiều công và tiêu thêm nhiều tiền để cưới cho con một tức phụ tốt hơn đó."

Đường nương tử nghe được con thứ hai nói như vậy, thì duỗi tay đánh cậu nhóc một chút: "Thật ra ta cũng muốn cưới tức phụ tốt cho con lắm chứ, chỉ là con cứ mải mê ở bên ngoài không chịu về nhà,

cứ cà lơ phất phơ."

Đường Nhị Trụ nghe vậy thì vội vàng phản bác: "Nương, sao người có thể nói con như vậy chứ? Con đi mua sắm tơ lụa từ xưởng ở trong thôn, sau đó lại vận chuyển đến phủ thành cách vách để tiêu thụ, đi qua đi lại một chuyến là có thể kiếm được gân trăm lượng bạc."

"Con đây là làm buôn bán đứng đắn, nào có cà lơ phất phơ như người nói chứ? Người nói con như vậy, con không phục đâu."

Đường Vân Sơn cười cười: "Nhị Trụ cũng không tồi, là người làm ăn chân chính. Nhưng di lại bên ngoài thì không bao giờ được thiếu cảnh giác đó." "Ta và nương của con cũng đang thu xếp tức phụ cho con, con không được niêm hoa nhạ thảo ở bên ngoài đâu đó."

"Ăn uống thì có thể, nhưng tuyệt đối không thể tham gia đánh cuộc. Nhà của chúng ta không chứa loại người không đứng đắn, nếu để ta biết được con làm bậy ở bên ngoài, thì ta tình nguyện đánh gay chân chó của con, có biết không?" Đường Nhị Trụ vội vàng rụt rụt đầu: "Cha, con đã biết rồi, tuyệt đối sẽ không làm bậy ở bên ngoài."

Cậu nhóc tự động che giấu chuyện dòng bên của Cố gia ở huyện thành muốn kết thân với cậu, dù sao thì cậu nhóc cũng chưa từng thấy qua cô nương Cố gia, lỡ như là một người xấu xí thì biết làm sao bây giờ?

Cậu nhóc muốn tự mình nhìn xem thử, rồi mới quyết định đáp ứng việc hôn nhân này hay không.

Dưới sự dạy bảo ân cần của Đường Vân Sơn và Đường nương tử, hai huynh đệ Đường gia lại được chấn chỉnh tam quan, nghiêm khắc kiềm chế bản thân.

Cùng lúc đó, đang là giờ ăn cơm của Trần gia ở cách đó không xa, cũng không khỏi hâm mộ.

Trân Quảng Nam vừa uống rượu, vừa hâm mộ ở trong lòng, nhi tử Đường Đại Trụ của huynh đệ tốt là Đường Vân Sơn cưới được chất nữ của tướng quân.

Việc hôn nhân này vừa được hoàn thành, đã lập tức khiến cho toàn bộ trấn Cát Tường thay đổi.

Tôn thị hâm mộ: "Đường gia này cũng không biết là gặp phải vận may gì, vậy mà lại có thể kết thân cùng với tướng quân." "Đức Thụy phu nhân đối xử với A Phương rất tốt, nghiễm nhiên là trở thành người của nhà thân mẫu. Vì vậy Đường nương tử ở trong trấn gần nhà chúng ta, có thể gọi là hô mưa gọi gió.

Trước kia Tôn thị chỉ cảm thấy thân phận của nàng ta và Đường nương tử cũng không khác biệt nhau là mấy, nhưng hiện giờ đã cảm thấy rõ sự chênh lệch. Hai người đều có nhi tử, tuổi của hai đứa cũng không sai biệt lắm, vì sao Lưu thị, Đức Thụy phu nhân, chỉ nhìn trúng một mình Đường Đại Trụ, mà lại không nhìn đến nhi tử của nàng ta chứ?

Trân Quảng Nam liếc mắt nhìn nhìn thê tử một cái, cảm khái nói: "Tóm lại là do nhà chúng ta có chỗ không bằng Đường gia."

Tôn thị không vui, phản bác: "Nhà chúng ta có điểm nào mà không bằng Đường gia chứ? Chàng với lão Đường cũng không có gì khác nhau, chàng nhìn thử xem, hai nhi tử nhà chúng ta cũng không kém so với Đường Đại Trụ và Đường Nhị Trụ là bao."

Trân Thanh Tùng ngẩng đầu, cũng liếc mắt nhìn mẫu thân một cái, há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Lúc này, Mễ thị bưng lên món cá vừa mới được làm xong, tiến vào nói: "Cá xong rồi đây, nhân lúc còn nóng mà ăn thôi."

Tôn thị nhìn về phía nhi tức Mễ thị, rồi so sánh với Lý Phương vừa được Đường gia cưới về, lại càng cảm thấy không vui: "Chân tay vụng vê, chỉ có việc làm cá cũng cọ tới cọ lui, ăn sắp no rồi, con mới bưng món cá này lên."

Mễ thị bị bà bà răn dạy cũng không rõ nguyên do, từ sau khi nàng ấy vào cửa, việc nấu cơm đều do nàng ấy làm, cũng chưa bao giờ lười biếng, vậy mà bà bà này còn ghét bỏ nàng ay làm việc chậm.

Nếu thấy nàng ấy làm việc chậm, thì bà bà cũng không làm, chỉ biết há mồm ra nói người khác thôi! Trân Thanh Tùng thấy thê tử bị răn dạy, thì nói đỡ cho Mễ thị: "Nếu làm xong đồ ăn rồi, thì lại đây ăn cơm nhanh lên." Mễ thị thấy trượng phu săn sóc cho mình như vậy, thì cũng vui vẻ trong lòng, vừa chuẩn bị ngồi xuống, thì nghe được bà bà lại bắt đầu nói chuyện với giọng điệu không âm không dương. "Nam nhân trong nhà còn chưa có ăn xong, thì làm sao tới phiên con ăn cơm được?" Tôn thị tức giận nói: "Đứng đó hầu hạ đi." Mễ thị vừa chuẩn bị ngồi xuống ăn cơm thì lập tức lộ ra vẻ mặt hoảng loạn, chân tay luống cuống. Trân Thanh Tùng thấy thế, nhịn không được mà nói: "Nương, lúc nãy không phải nguoi noi nha chung ta khong kem gi so với Đường gia sao? Người cũng nói, cha con và Đường đại thúc cũng không khác nhau là mấy, con với Thanh Sơn thậm chí còn đẹp hơn Đại Trụ và Nhị Trụ, võ công cũng không kém gì so bọn họ, nhưng Đức Thụy phu nhân và Lưu phu nhân lại chướng mắt chúng ta."

"Hiện giờ con liền nói cho người biết, đều là bởi vì người và Đường bá mẫu không giống nhau. Ngày thường Đường bá mẫu cũng chưa bao giờ bưng cái giá của bà bà lên, chưa bao giờ nói bậy ở sau lưng người khác, đối đãi phúc hậu với mọi người, thị phi rõ ràng, chưa bao giờ ác miệng với người khác, mỗi ngày đều cười ha hả."

Trân Thanh Sơn cũng vội vàng phụ họa: "Đúng vậy, nương, người kém hơn so với Đường bà mẫu. Người ta không chỉ thương mỗi nhi tử, mà còn thương cả nhi tức. Từ sau khi đại tẩu vào của đến giờ, tẩu ấy vẫn luôn là người làm việc nhà nấu cơm, giặt quần áo, người thì lại giống như lão thái thái địa chủ kia, lại còn xoi mói đại tẩu."

"Người mà còn như vậy, thì còn nữ tử nhà nào muốn gả đến nhà chúng ta nữa chứ? Con muốn cưới được tức phụ hiền thì cũng không được đâu!"

Lúc đầu Tôn thị còn đang kiêu ngạo như vậy, nhưng sau khi nghe được lời của hai nhi tử nói xong, thì tức giận không nói nên lời, chỉ chỉ đại nhi tử, rồi lại chỉ chỉ tiểu nhi tử: "Hai đứa con bất hiếu này, ta đúng là phí công nuôi dưỡng đứa con mà. Đương gia, sao chàng lại không quản giáo hai đứa con bất hiếu này cho tốt chứ?”

Trân Quảng Nam cũng không hài lòng mà nhìn về phía Tôn thị, tức giận nói: "Thanh Tùng và Thanh Sơn nói rất đúng, tính toán nhỏ nhen như vậy, cũng là do nàng không đàng hoàng, cho nên Đức Thụy phu nhân và Lưu phu nhân mới chướng mắt nhà chúng ta đó."

"Chàng... Chàng là cái đồ không có lương tâm, chàng nói như vậy không sợ sẽ khiến ta thất vọng sao? Lúc chàng đánh giặc ở bên ngoài, cũng đều là do ta ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn hai đứa nhỏ." Tôn thị vừa khóc vừa gào, chỉ cảm thấy lòng mình tràn đầy ủy khuất.

Bị trượng phu ghét bỏ, bị nhi tử ghét bỏ, hiện giờ lại ở trước mặt con dâu làm như vậy để con dâu chế giễu, vậy nàng ta sống còn có ý nghĩa gì nữa?

Trân Quảng Nam thấy Tôn thị đang khóc đang nháo như vậy thì tức giận nói: "Lúc trước, khi phụ mẫu ta còn sống, cũng chưa bao giờ để nàng xuống ruộng, hay bắt nàng chăm hài tử cả. Sau đó ta cũng trở về, có để nàng phải chịu khổ gì không?”

DTV

"Nếu nàng còn một khóc hai nháo ba thắt cổ, đòi c.h.ế.t đòi sống như vậy, ta cũng không ngăn cản nàng. Nếu mà nàng chết, ta sẽ cưới người khác. Còn nếu như nàng không chết, mà còn ở trong nhà làm trời làm đất, ta đây sẽ nạp thiếp."

Tôn thị đang gào khóc chuẩn bị đ.â.m vào tường thì nghe trượng phu nói như vậy, nên tức đến nỗi hôn mê bất tỉnh. Trân Quảng Nam trừng mắt liếc hai nhi tử của mình một cái, tâm trạng cực kỳ xấu: "Còn không nhanh chóng mời đại phu đến đây nữa?"

Tuy rằng Trân Thanh Tùng rất ghét mẫu thân, cuộc sống vừa mới tốt lên thì lại bắt đầu phá của, nhưng nói đi nói lại thì hắn ta cũng không muốn thân mẫu của mình tức c.h.ế.t được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play