Lúc này đầu của Lý Tiểu Bảo cũng đã cao đến đầu bả vai nàng ấy rồi, có thể thấy được hài tử lớn nhanh, mà người lớn già đi cũng nhanh.
Nhưng Lưu thị cũng không lo lắng, cũng không sợ hãi, kể cả khi các nàng già rồi, thì hài tử cũng đã trưởng thành.
Lưu thị đưa hài tử về nhà, ba năm không gặp, nhưng bởi vì thư từ qua lại thường xuyên, cho nên Lưu thị và mấy đứa nhỏ cũng không xa cách.
Đồng dạng, cho dù là Lý Vi nhỏ tuổi nhất, cũng không xa lạ gì với Lưu thị.
Tuy rằng Lý Vi không nhớ rõ dì Tiểu Hoa đã từng chăm sóc cho con bé, nhưng Lý Vi vẫn thường xuyên nhận được được lễ vật và thư tín của dì Tiểu Hoa, cũng thường xuyên nghe được mẫu thân và tỷ tỷ nhắc tới dì Tiểu Hoa.
Hiện giờ rốt cuộc cũng gặp được dì Tiểu Hoa yêu thương mình, vì vậy Lý Vi cũng rất vui vẻ.
Tuy rằng Liễu Phán Nhi không có nói trước, nhưng phòng ở trong nhà lại được quét tước sạch sẽ thường xuyên, tùy thời đều có thể vào ở.
Đây là do trong nhà có người chăm lo tốt mới như vậy.
Mặc kệ bọn họ đi đến nơi nào, trong nhà luôn luôn có giường nệm ấm áp sạch sẽ dành cho bọn họ, còn có đồ ăn ngon nóng hầm hập.
Ăn cơm xong, Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh thay đổi quần áo, rồi đưa hài tử đi thỉnh an các trưởng bối.
Nhà đầu tiên chính là nhà của thôn trưởng Lý, phải thỉnh an Lý thái nãi nãi. Thân thể của Lý thái nãi nãi so trước kia thì càng thêm câu lũ, tóc không chỉ thêm bạc, lại còn bị rụng mất, đôi mắt cũng ngày càng thêm mờ.
"Lão tổ tông!" Lý Nam chạy tới, quỳ trên mặt đất dập đầu với Lý thái nãi nãi.
Trước kia, khi người trong nhà xuống ruộng làm việc, sẽ thường xuyên đem con bé và Lý Tiểu Bảo đặt ở trong nhà, nhưng lại không yên tâm, nên sẽ đưa tới ở bên người Lý thái nãi nãi để bà ấy giúp đỡ trông coi.
Không chỉ có nhà của Liễu Phán Nhi như vậy, mà nhà khác ở trong thôn cũng làm như thế, họ đều đưa hài tử lại đây, để bọn nhỏ nghịch ngợm ở trong sân.
Lý thái nãi nãi lúc nào cũng mỉm cười, chưa bao giờ răn dạy, lại còn giúp đỡ người trong thôn chăm sóc hài tử. 9DE Nguyên nhân chính là vì như thế, Lý thái nãi nãi đều được người trong thôn kính yêu. Tết nhất lễ lạc, đều lại đây dập đầu với Lý thái nãi nãi.
Lý Tiểu Bảo cũng lại đây dập đầu.
Nhìn thấy ca ca tỷ tỷ đều dập đầu, Lý Vị cũng quỳ xuống dập đầu với lão tổ tông. Lý thái nãi nãi thấy rõ đám người Lý Nam, nhưng lại có chút ù tai, nên không nghe được rõ ràng: "Hài tử ngoan, các con đều là hài tử ngoan, không phải dịp lễ Tết gì cả, nên các con đừng dập đầu."
Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhi dập đầu, nên bọn nhỏ cũng quỳ xuống dập đầu theo.
Đây là quy củ và lực lượng của tông tộc. Lý thái nãi nãi cười: Nguyên Thanh và Phán Nhi có tiền đồ rồi, nên ở bên ngoài cũng vất vả, nhưng phải hai con phải chăm sóc tốt bản thân và hài tử của mình nghe chưa.
Lý Nguyên Thanh gật đầu: "Vâng, nãi nãi." Liễu Phán Nhi cũng cười nói: "Chúc lão tổ tông phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn."
Lý thái nãi nãi gật đầu: "Được, ta sẽ sống thật tốt, sống thành một lão yêu tinh luôn!"
Nghe Lý thái nãi nãi nói vậy, mọi người đều bật cười.
Đưa lễ vật xong, sau đó lại ngồi nói chuyện với Lý thái nãi nãi một lúc, rôi mới đến thỉnh an những người khác. Đi xong một vòng như vậy thì trời cũng sắp tối.
Ở thời điểm này, mọi người đều ở bên nhau, đoàn tụ.
Ngày hôm nay, ngay cả Lý Phương cũng trở về từ nhà chồng, chuẩn bị ở lại nhà thân mẫu cùng với muội muội thân hương.
Đường Đại Trụ và Lý Phương thành thân chưa đến ba tháng, nên bây giờ đúng là thời điểm tân hôn yến nhĩ, Đường Đại Trụ cũng luyến tiếc vì phải chia tay với thê tử. Chỉ là Đại tướng quân và phu nhân, còn có A Lệ cũng đã trở về, A Phương cũng cực kỳ nhớ nhung người nhà, nên Đường Đại Trụ cũng tự mình đưa Lý Phương về đây.
Làm trượng phu, đương nhiên phải biết thê tử nhớ nhung người nhà ở phương xa. Đường Đại Trụ đi theo đi vào, hành lễ với nhạc mẫu, Đại tướng quân và phu nhân. Lý Nguyên Thanh vẫy vẫy tay với Đường Đại Trụ: “Đại Trụ, con đi tới thư phòng với ta.
Đường Đại Trụ khẩn trương, nhưng không thể không đi theo: "Tam thúc, con nhất định sẽ đối xử tốt với A Phương, tuyệt đối không cô phụ A Phương."
Lý Nguyên Thanh nguyên bản là muốn gõ Đường Đại Trụ, không nghĩ tới tiểu tử này lại thức thời như vậy, nên chỉ cười cười nói: "Đại Trụ, A Phương là cô nương tốt, con đối xử tử tế con bé, con bé sẽ đi theo con cả đời. Nếu con đối xử với con bé không tốt, thì kể cả khi ta không ra tay, A Phương cũng sẽ không đi theo con cả đời đâu."
Tưởng tượng đến cảnh này, Đường Đại Trụ chấn động, chỉ gật đầu liên tục: "Cha của con cũng thường xuyên dạy dỗ con và đệ đệ, ở bên ngoài thì không được ăn nhậu chơi gái cờ bạc, ở trong nhà thì không được khi dễ nương tử, phải yêu thương nương tử, như vậy mới có thể gọi là gia đình."
Lý Nguyên Thanh rất yên tâm với sự giáo dưỡng của Đường Vân Sơn và Đường nương tử, gật đầu nói: "Cha con nói đúng, phải nhớ kỹ lời cha mẹ con nói, hơn nữa là phải làm được, thì đời này của con có muốn kém cũng không được."
Đường Đại Trụ gật đầu liên tục: "Đại tướng quân, thỉnh ngài yên tâm, A Phương ở nhà của chúng ta hưởng phúc, lúc ở bên nhà chồng, nương của con cũng thường xuyên tới làm bạn với A Phương.
Lý Nguyên Thanh khen ngợi: "Không tồi, con có lòng rồi. Có con và A Phương ở trấn Cát Tường bảo vệ tốt cho căn cơ của cả gia đình chúng ta."
Lý Nguyên Thanh vốn đang muốn gõ Đường Đại Trụ, nhưng hiện tại nhìn thấy Đường Đại Trụ vừa trung hậu thành thật, hơn nữa lại còn có trách nhiệm như vậy, Lý Nguyên Thanh cũng không thể tiếp tục nói nặng nữa.
Như vậy cũng tốt, có Đường Đại Trụ và Lý Phương ở trấn Cát Tường, lại có Đường Vân Sơn với Trân Quảng Nam giúp đỡ, trấn Cát Tường sẽ cực kỳ yên ổn.
Nói đông nói tây một hồi, rồi lại hàn huyên cùng Đường Đại Trụ trong chốc lát, Lý Nguyên Thanh cũng để cho Đường Đại Trụ rời đi.
Chờ đến khi Đường Đại Trụ rời đi, Lý Nam mới bĩu môi hỏi: "Phụ thân, sao người lại không nói thêm vài câu cứng rắn thêm chút nữa vậy? Chẳng lẽ người không nên cảnh cáo Đại Trụ ca cho thật tốt sao, để cho huynh ấy không thể khi dễ A Phương tỷ được."
Lý Nguyên Thanh cười cười, nhìn về phía Lý Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo, nói một chút cho muội muội ngốc này của con nghe xem, vì sao ta lại không nói." Lý Tiểu Bảo rất là đắc ý, sau đó nhìn về phía muội muội: "Ngày thường ta kêu muội đọc thêm sách với động não thêm thì muội lại không làm, chỉ biết khờ khạo mà ăn với chơi thôi. "
"Đại Trụ ca cực kỳ kính nể phụ thân, hơn nữa cũng rất nghe lời, lại còn trung hậu thành thật. Bên người huynh ấy còn có Đường bá bá và Đường bá mẫu đi theo, hoàn toàn là không làm được chuyện gì khi dễ được A Phương tỷ cả."
DTV
"Đối với người như vậy thì đương nhiên phải đối đãi ôn hoà, lại còn có phải cổ vũ khuyến khích thêm, để Đại Trụ ca càng nguyện ý tích cực mà quản lý trấn Cát Tường.
Lý Nam nghe được lời này thì bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là thết"
Lại nói đến Đường Đại Trụ, sau vê đến nhà, hắn bắt gặp vẻ mặt ngưng trọng của Đường Vân Sơn và thê tử của mình là Đường nương tử.
"Đại Trụ, con đưa tức phụ qua đó à?” Đường nương tử hỏi. Đường Đại Trụ gật gật đầu: "Đúng vậy, nương. A Phương muốn ở bên kia thêm vài ngày, muốn tâm sự thêm cùng muội muội, còn có tướng quân và phu nhân." "Nếu trong nhà có việc thì người cứ nói để cho con làm, cứ để cho A Phương có thêm thời gian mà bầu bạn với người nhà."
Đường nương tử cười cười: "Hai nhà chúng ta đều ở gần với nhau, A Phương muốn trở vê ở bao lâu thì cứ về ở, con đừng suy nghĩ vớ vẩn."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT