Lý Nam ghé vào cửa sổ xe ngựa, nhìn về phía xa xăm bên ngoài mà lộ ra ánh mắt tiếc nuối: "Nương, sau này chúng ta còn tới kinh thành nữa không?” Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đương nhiên sẽ trở về, cha con bây giờ chỉ là tới thành Tang để làm việc." Lý Tiểu Bảo tò mò hỏi: "Nương, Bắc Nhung có lợi hại không? Liệu họ có xâm lược phía bắc của Đại Chu không?” Liễu Phán Nhi cong môi cười, nàng hoàn toàn tự tin và an ủi bọn trẻ: "Ta tin tưởng cha con sẽ lợi hại hơn, dù nước Bắc Nhung có lợi hại đến đâu thì cũng không thể so với cha con." Lý Đại Bảo gật đầu: "Đúng vậy, nơi có phụ thân chính là nơi an toàn nhất. Nơi có mẫu thân chính là nơi hạnh phúc nhất." Lời vừa nói ra liên khiến Liễu Phán Nhi cùng những người khác đều nhìn về phía Ly Dai Bao.
Ánh mắt Liễu Phán Nhi sáng lên, nàng khá kinh ngạc: "Đại Bảo, con mới làm quan ở kinh thành được nửa năm mà ta cảm thấy tài ăn nói của con đã tiến bộ hơn nhiều. Quả nhiên vẫn là làm quan sẽ rèn luyện người mà."
Lý Đại Bảo nghe thấy mẫu thân nói như vậy có chút ngượng ngùng và dở khóc dở cười: "Mẫu thân, đó là lời nói thật lòng của ta chứ không phải những lời nịnh nọt trên quan trường. Tuy nhiên làm quan một thời gian thì ta cũng đã nói với nhạc phụ những điều này."
"Có rất nhiều trường hợp nói lời không thật tâm nhưng cần thiết phải nói, bởi vì mọi người đều nói mà ta không nói thì chính là không hợp. Hơn nữa những lời nói này không có nghĩa là điều suy nghĩ trong lòng, tóm lại không thể bởi vì nói những lời này hay nghe người khác nói như vậy mà choáng váng không phân rõ phương hướng."
Liễu Phán Nhi tán thành: "Những gì Đại Bảo nói rất đúng, sau này hãy học hỏi phương pháp và đạo lý làm quan từ nhạc phụ của con. Về phần phụ thân của con, chàng có thể đánh giặc nhưng làm quan thì chưa chắc đã tốt hơn nhạc phụ của con. Bởi vậy con phải biết tổng hợp, điều này sẽ tốt với con sau này."
Lý Đại Bảo gật đầu: "Mẫu thân, ta sẽ nhớ kỹ.
Lúc này, Lý Dung mỉm cười: "Đại ca của ta thật lợi hại. Ca là quan viên trẻ tuổi nhất của Đại Chu và cũng là Thiên Công Hầu do Bệ hạ đích thân sắc phong, biểu tỷ của ta mỗi lần nhắc tới đại ca đều rất ngưỡng mộ."
"Lúc đi tham dự các bữa tiệc trà, biểu tỷ tuy xinh đẹp nhưng rất khiêm tốn và chưa bao giờ khoe khoang. Nhưng bây giờ dù có không khoe khoang thì chỉ cần đi ngang qua thì nàng ấy lập tức trở thành tiêu điểm. Bởi vì nàng ấy là vị hôn thê chưa cưới của Thiên Công Hầu."
"Chờ tới khi đến tuổi thì có thể vào cửa. Chỉ cần thành hôn thì sẽ là Hầu phu nhân, điều này rất hiếm thấy ở kinh thành hay thậm chí là toàn bộ Đại Chu. Lấy hầu phủ Lan Lăng làm ví dụ thì tới bây giờ, Tê Đại lão gia chỉ là đại nhi tử của hầu phủ Lan Lăng."
Lý Lệ cũng gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, Đại Bảo rất lợi hại."
Đối mặt với những lời khen ngợi của mọi người thì Lý Đại Bảo cũng rất vui mừng, đó là lời khen từ gia đình và nó rất chân thành.
Liễu Phán Nhi gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Lý Đại Bảo đầy khen ngợi: "Đại Bảo, ta vẫn muốn nhắc nhở con một số việc. Không được đắc ý và cũng không được tán tỉnh nữ nhân khác ở bên ngoài. Cho dù đối phương chủ động tiếp cận thì con cũng không được đồng ý mà phải tránh xa ra.
Lý Đại Bảo liên tục gật đầu: "Mẫu thân, ta hiểu mà, có phụ thân và mẫu thân làm gương nên ta sẽ không làm bậy. Thê tử là người cùng ta chia sẻ buồn vui và nếu ta đối xử chân thành với nàng thì nàng cũng sẽ toàn tâm toàn ý với ta."
"Trước đây khi người và phụ thân không ở kinh thành, ta sẽ ăn trưa cùng nhạc phụ. Sau này tới xưởng làm việc thì có người và phụ thân, còn có cả thị vệ được Bệ hạ phái tới ở bên, cho dù có người âm thầm muốn tới gần ta cũng không được."
Liễu Phán Nhi cười: "Vậy là tốt rồi. Con vẫn còn nhỏ, những việc trải qua cũng không lớn, đợi khi trưởng thành thì con hoàn toàn có thể kiểm soát được hành vi của chính mình." Lý Đại Bảo lắc đầu: "Mẫu thân, ta thừa nhận ta còn trẻ nhưng ta hiểu rõ sự trưởng thành của bản thân. Ta cũng đã trải qua nhiều chuyện, cũng từng trải qua ranh giới giữa sự sống và cái chết. Ta, Lý Đại Bảo luôn ghi nhớ một điều là hãy trân trọng sự may mắn của mình." "Không trân trọng những gì mình có mà chỉ ghen tị với những người có thứ mình không chiếm được, không quý trọng những người bên cạnh mà lại đối xử tốt với những người có ý đồ khác thì cuối cùng cũng không có kết cục tốt. Ta cũng luôn khắc ghi lời dạy của phụ thân, mẫu thân và không bao giờ dám quên.” Liễu Phán Nhi khá ngạc nhiên về sự trưởng thành của Lý Đại Bảo, nó vượt qua dự đoán của Liễu Phán Nhi nhưng như vậy cũng rất tốt.
Tất nhiên là những người đã đính hôn càng cần phải trưởng thành hơn.
Đặc biệt là bây giờ cậu đang làm quan, cũng khác hẳn với những người khác.
Lý Đại Bảo như vậy có lẽ mới là tốt nhất. Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh chỉ dạy con cái cách đối nhân xử thế trong quá trình trưởng thành, còn những cái khác đều phải dựa vào chính bản thân chúng tự mình ngộ ra.
DTV
Nàng và Lý Nguyên Thanh che chắn mưa to bão lớn bên ngoài nhưng khi chúng lớn lên liền thả cho chúng tự mình trải nghiệm.
Lý Lệ cảm thấy vô cùng hứng thú với thành Tang ở phương bắc: "Dì Liễu, thành Tang bên kia giàu tơ lụa và có thể dệt ra tơ lụa đẹp. Sau khi chúng ta tới thành Tang thì dì có muốn mở xưởng ở thành Tang không?" Liễu Phan Nhi cười khẽ: "Cái này không vội, ta đã liên hệ với người ta để mua giống cây dâu tằm, năm nay trồng dâu tằm, sang năm sẽ nuôi tằm, tới đó sẽ có cách kiếm tiền tốt hơn."
Về phần Liễu gia, Liêu Phán Nhi đã lên kế hoạch từng bước để tiêu diệt Từ gia.
Để trả thù cho Liễu gia và cho chính nàng.
Ánh mắt Lý Lệ sáng lên: "Thật tốt quá, đến lúc đó con nhất định sẽ hỗ trợ."
Lý Lệ rất am hiểu về vải dệt.
Lý Dung lại hỏi: "Mẫu thân, mẫu thân định làm gì?"
Liễu Phán Nhi trả lời: "Ta đã mua rất nhiều hạt giống lúa mì chất lượng cao và vận chuyển tới đó, sau khi tới sẽ làm đất để trồng lúa mì. Ngoài ra ta có thể trông củ cải đường."
"Củ cải đường?"
Mọi người nhìn về phía Liễu Bàn Nhi, Lý Nam vội vàng hỏi: "Nương, củ cải đường ăn có ngon không?” Liễu Phan Nhi trả lời: "Củ cải đường có thể dùng để làm đường. Ngoài ra thì lá củ cải đường phơi khô để làm thức ăn cho gia súc và chăn nuôi. Một công đôi việc có thể thu hoạch được hai vụ."
"Đường?"
Lý Nam nuốt nước bọt: "Không phải chỉ có cây mía ở phương nam mới có thể làm ra đường sao? Rau cũng có thể làm ra được sao?”
Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Cây mía chỉ có thể trông ở phương nam nhưng phương bắc cũng có củ cải đường, chỉ là trước đó không có ai phát hiện ra chúng thôi. Ta đã phái người đi tìm chúng ở những nơi khác, cho dù có hiệu quả hay không thì chúng ta cứ thử trước đã."
Vừa nói đến trồng trọt thì mọi người đều rất quan tâm.
"Nương, ruộng dâu tằm có thể nuôi gà được không?”
"Phương bắc khô hạn mà lúa mì cũng cần nước để phát triển." "Phương nam có thể nuôi tằm không?”... Có đủ loại vấn đề, có câu Liễu Phán Nhi trả lời được nhưng có câu nàng cũng không biết nên chỉ có thể nói với đám trẻ rằng nàng không biết, khi nào nàng tìm được đáp án thì sẽ nói với chúng.
Mang theo đám trẻ lên đường có rất nhiều lợi ích, mỗi ngày đều náo nhiệt. Càng đi xa vê phía bắc thì thời tiết càng khô ráo, nhiệt độ cũng ngày càng thấp. Kinh thành đã bước vào đầu hè, mọi người đã thay quần áo mỏng nhưng họ ở nơi đây phải mặc quân áo mùa thu, trời lúc sáng và đêm sẽ rất lạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT