Trong thời tiết lạnh băng này, cơ thể của Lý Nguyên Thanh cũng lạnh ngắt theo, Liễu Phán Nhi lại đang thương tâm khổ sở lúc phát hiện ra Lý Nguyên Thanh, nàng cũng không xem xét kỹ càng. Nhưng không ngờ, Lý Nguyên Thanh vẫn còn sống. Nhìn vào vết thương đã đông lại trên cơ thể Lý Nguyên Thanh vì cú ngã mới nãy, nó lại bị rách ra lần nữa, m.á.u tươi cũng theo đó trào ra. Liễu Phán Nhi nhanh chóng lấy ra một ít thuốc trị thương rắc lên cơ thể của Lý Nguyên Thanh."Lý đại ca, mau tỉnh lại đi, chàng không thể c.h.ế.t được, chàng nhất định phải sống sót!" Nàng không thể để Lý Nguyên Thanh nằm mãi trên mặt đất được, nhưng nếu nàng cõng hắn đi như vậy sẽ làm động vết thương của hắn. Nhìn thấy mấy tấm ván cửa ở các cửa tiện hai bên đường, nàng vội vàng tháo một tấm xuống.
Nhưng nàng chỉ có một mình, không thể nào nâng hắn lên được. Lúc này, Liễu Phán Nhi thấy một tốp binh sĩ của Đại Chu đang đi ở phía xa, nàng hét lên: "Các vị đại ca, vị Lý Bách Hộ này bị thương nặng, nhưng vẫn còn chưa chết, liệu các vị có thể đưa chàng ấy trở về doanh trại chữa trị được không?”
Đại phu trong thành hoặc là c.h.ế.t hoặc là đã bỏ trốn, Liễu Phán Nhi không thể tìm được đại phu để chữa trị cho Lý Nguyên Thanh. Nàng cần phải nhờ đến binh sĩ của Đại Chu đưa hắn trở về rồi tìm đại phu trong doanh trại điều trị cho hắn. Những binh sĩ này đang nhận lệnh truy lung tàn dư của Tây Vân, nghe Liễu Phán Nhi nói như vậy, họ cũng nhanh chóng chạy tới.
Bộ quân trang này thực sự là trang phục của một Bách Hộ, cùng với quá nhiều vết thương như vậy, khiến họ liên tưởng ngay đến trận chiến kinh hoàng của đêm hôm qua.
"Được, chúng ta sẽ đưa hắn trở về. Những binh sĩ này bất chấp bản thân đang mang nhiệm vụ lùng bắt các tàn dư của địch trên người, họ nâng tấm ván cửa lên, chuẩn bị trở về quân doanh.
Liễu Phán Nhi nghe được lời này cũng yên lòng hơn."Cảm ơn các vị đại nhân!" Thế là mấy nam tử to khỏe cùng nhau khiêng tấm ván cửa chạy nhanh về quân doanh.
Liễu Phán Nhi đã đói muốn c.h.ế.t đến nơi, nhưng nàng định sẽ nhịn đói đi theo sau họ. Chỉ là khi nàng đến doanh trai, nàng lại bị từ chối.
"Quân doanh là nơi quan trọng, người ngoài không thể vào." Người thủ vệ làm đúng theo chức trách ra sức ngăn Liễu Phán Nhi vào trong.
Liễu Phán Nhi chỉ vào Lý Nguyên Thanh đang nằm trên ván cửa."Lý Bách Hộ là do ta tìm thấy, ta là người của Đại Chu, là người dân lương thiện, cả nhà ta đã bi người Tây Vân sát hại...
Người thủ vệ từ diện mạo của Liễu Phán Nhi đã nhận ra nàng là người của Đại Chu, nhưng theo quy định, hắn ta không thể cho nàng vào.
"Đại phu trong doanh sẽ chẩn trị cho Lý Bách Hộ cẩn thận, ngươi không cần lo lắng."
Liễu Phán Nhi nghe thế, cũng biết là mình không thể vào trong được, vì vậy nàng nói với người binh sĩ đang nâng ván cửa: "Tiểu ca, ta họ Liễu, chờ Lý đại ca tỉnh lại, ngươi có thể tới quán trọ Cát Tường báo tin cho ta được không? Ta mời mọi người uống rượu xem như đa tạ."
Những binh sĩ đang nâng ván cửa gật đầu: "Được rồi, sau này bọn ta sẽ ra ngoài thông báo tình hình cho ngươi, ngươi cứ về trước đi. Bây giờ, bên trong lẫn bên ngoài đều được canh gác nghiêm ngặt, bạn nên về nhanh đi."
Liễu Phán Nhi đáp lại: "Cảm ơn các vị đại ca. Sau khi thấy Lý Nguyên Thanh được nâng đi, Liễu Phán Nhi cảm thấy cánh mũi lại âm ï cay, nàng bước đi xong lại ngoảnh đầu nhìn, trong lòng vô cùng lo lắng.
Lúc Liễu Phán Nhi trở về, trên dọc đường nàng thấy các binh sĩ đã bắt đầu kéo những t.h.i t.h.ể trong từng nhà ra ngoài. Liễu Phán Nhi tò mò hỏi thử: "Vị đại ca này, những cái xác này sẽ được xử lí thế nào?"
Một binh sĩ lớn tuổi thấy Liễu Phán Nhị, có lòng khuyên nàng: "Tiểu ca kia, mau bịt kín mũi miệng lại đi. Những người này đã c.h.ế.t lâu rồi, đương nhiên là phải nhanh chóng đem thiêu."
"Triệu tướng quân của bọn ta là người nhân từ, chỉ cần là người của Đại Chu sẽ được thiêu cùng với nhau, sau đó bọn ta sẽ dựng thành một bức tượng đến tiết Thanh Minh còn có người để cúng tế cho bọn họ." "Còn xác của bọn man di Tây Vân quốc, sau khi đốt xong thì cứ trực tiếp ném hóa phân trì, để xương cốt chúng bị bào mòn trở thành phân bón." Liễu Phán Nhi nghe vậy, vội vàng lấy khăn che mũi và miệng của mình lại, nàng vì mải tìm người mà quên mất điều này. "Đúng vậy, chúng ta phải đem xương cốt của lũ ác quỷ này nghiền thành tro để làm phân bón mới được." Liễu Phán Nhi phụ họa vài câu rồi rảo bước nhanh hơn. Nàng muốn trở về an táng người nhà. Lúc về tới quán trọ Cát Tường, Liễu Phán Nhi đã đói đến mức không thể bước nổi. Thế nhưng, khi nhìn thấy binh sĩ đang chuẩn bị đưa xác của di phụ và đại biểu ca của mình đi ra.
Liễu Phán Nhi vội đi đến ngăn lại: "Các vị tráng sĩ, hai người này là di phụ của ta và đại biểu ca của ta. Ta sẽ tự mình an táng cho họ, không cần nhọc đến hai vị."
"Các t.h.i t.h.ể của khách trong quán trọ, xin nhờ các vị đưa họ ra ngoài giúp ta. Sau khi mọi chuyện xong xuôi, mời cái vị đến quán trọ Cát Tường để uống rượu."
Hai binh sĩ nghe vậy đều đồng ý vui vẻ: "Được, bọn ta sẽ đưa họ trở lại cho ngươi."
Lưu Ban Nhi lắc đầu: "Để họ ở lại trong sân đi, ta sẽ lấy củi để thiêu luôn."
Sau đó, hai người họ đặt t.h.i t.h.ể của phụ tử Chu gia ở trong sân.
Liễu Phán Nhi ôm từ hậu viện ra rất nhiều củi, nàng sắp xếp chúng thành một lớp trên đất sau đó đặt phụ tử Chu gia lên đó. Lúc này, Liễu Phán Nhi đã đói đến mức bụng dán vào lưng, không còn chút sức lực nào, nàng bèn quay lại nhà bếp để nấu cơm.
Nàng ăn dưa muối cùng với cháo, ăn được tận ba bát lớn.
Sau đó Liễu Phán Nhi nghỉ ngơi một lát rồi dùng xẻng đào t.h.i t.h.ể của di mẫu và những người thân khác đã được chôn trong góc tường lên.
May là thời tiết hiện giờ rất lạnh nên t.h.i t.h.ể vẫn chưa bị phân hủy.
Liễu Phán Nhi đặt di mẫu cạnh di phụ, sau đó đặt đại biểu tau và đại biểu ca cùng một chỗ, đặt hài tử của họ - Đại Mao vào giữa.
Tiếp đó đặt nhị biểu tẩu và nhị biểu ca lại gần nhau, nhưng đầu của nhị biểu ca đã bị đứt.
Liễu Phán Nhi bèn tìm kim chỉ khâu đầu của nhị biểu ca dính lại vào cổ, để t.h.i t.h.ể của hắn ta được toàn vẹn.
Cuối cùng, nàng đặt hài tử của họ, Tiểu Hồng, vào giữa hai người.
Ở xung quanh, nàng đặt thêm củi lên để chuẩn bị thiêu.
DTV
Liễu Phán Nhi quỳ xuống, dập đầu ba cái, khóc không thành tiếng mà châm đuốc, rồi để đuốc bén lửa lên đống củi chất sẵn.
Nước mắt Liễu Phán Nhi rơi như mưa, đau đớn không gì tả nổi. Nàng dùng tiếng khóc bi thương của mình để đưa tiễn thân nhân.
Trong ngọn lửa đang cháy dữ dội, Liễu Phán Nhi như nhìn thấy được khuôn mặt tròn trịa của di mẫu, như còn nghe thấy tiếng cười sang sảng của bà ấy đâu đây...
Ảo ảnh đó cứ mờ dần đi như gợn sóng trên mặt nước.
Lúc này, Liễu Phán Nhi đang nằm trên chiếc giường lớn trạm trổ hoa văn, hai mắt nhắm chặt, nước mắt giàn dụa trên mặt.
"Phan Nhi, nàng làm sao vậy?” Lý Nguyên Thanh vừa mới xuống ngựa, ném giây cương di rồi lao thẳng vào phòng, lập tức nhìn thấy Liễu Phán Nhi nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền, nhưng cứ khóc không ngừng.
Nàng khóc vô cùng đau đớn, nhưng vẫn không tỉnh lại.
Lưu thị cam một chiếc khăn, lau nước mắt cho Liễu Phán Nhi, Lý Phương tỏ ra rất lo lắng, không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Lý Nguyên Thanh quay đầu, ánh mắt mang theo sát ý, nhìn chằm chằm vào đại phu Tiểu Thành: "Thành đại phu, tình trạng này của thê tử ta là thế nào?"
Đại phu Tiểu Thành cũng nhăn mày: "Hắn là đang gặp ác mộng, ta đã châm cứu, nhưng nàng ấy vẫn chưa tỉnh. Lý tướng quân, ngài gọi thêm vài lần nữa, có lẽ sẽ đánh thức được phu nhân."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT