Giữa lúc Liễu Phán Nhi đang đối đầu với hai tên man di thì một tốp binh sĩ của Đại Chu cũng tiến vào. Bắt gặp hai tên man di đang tấn công một nam tử trẻ tuổi, có lẽ là người Đại Chu thì bọn họ nhanh chóng chạy lại giúp đỡ. Trong thành Tây Bắc đã có quá nhiêu người chết, dù có người sống sót những số lượng tất ít. Vốn dĩ những binh sĩ này cũng đang truy đuổi tàn dư của đám man di Tây Vân quốc trong thành, vì thế bọn đã hợp sức cũng với Liễu Phán Nhi tiêu diệu hai tên man di này. Thấy có thêm binh sĩ của Đại Chu đến giúp, Liễu Phán Nhi cũng có thêm dũng khí, cố hết sức cùng họ g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ địch. "Tiểu tử, cũng lợi hại đấy! Ngươi tự bảo trọng đi, bọn ta sẽ tiếp tục truy lùng đám man di còn sót lại. Một binh sĩ của Đại Chu nói: “Đừng sợ, quân ta đã giành lại được thành Tây Bắc rồi."
Liễu Phán Nhi gật đầu, sống mũi vẫn còn cay, sự sợ hãi trong lòng còn chưa tiêu hết "Đa tạ các vị đã giúp đỡ. Tối qua, di phụ, biểu ca của ta cùng với Lý Nguyên Thanh, Lý Bách Hộ đã đột nhập vào doanh trướng của địch. Ta có thể ra ngoài tìm bọn họ được không?”
Vừa nghe nàng nói vê những huynh đệ tối qua đã đột kích từ trong thành, những binh sĩ này đều biết tình hình không mấy khả quan.
Một tiểu đầu mục trong đội xé một miếng vải từ quân phục của mình xuống rồi buộc nó vào cánh tay của Liễu Phán Nhi: "Có mảnh vải này, nếu gặp phải binh sĩ của Đại Chu, họ sẽ không gây khó dễ cho ngươi. Nếu có người hỏi, ngươi chỉ cần nói rằng đang tìm kiếm người nhà đã đột kích đại doanh địch vào đêm qua là được."
Liêu Phán Nhi kiêm chế nỗi chua xót trong lòng nói lời cảm tạ: "Vị đại ca này, xin đa ta.
Buộc mảnh quân phục của Đại Chu trên tay, Liễu Phán Nhi đi ra ngoài gặp phải binh sĩ của Đại Chu không cũng không bị làm khó.
Liễu Phán Nhi biết kế hoạch tối qua của Lý Nguyên Thanh nên định đi theo hướng đến doanh trại để tìm kiếm.
Nàng không dám nhắm mắt, luôn giữ cho mình tỉnh táo, lúc nhìn thấy những t.h.i t.h.ể có vóc dáng và màu sắc y phục giống với người nhà của mình, nàng sẽ lập tức chạy đến để kiểm tra.
Nhưng khi nhìn kĩ, lại thấy cái xác đó không phải là người nhà của mình, trong lòng nàng vừa buồn lại vừa vui.
Nàng thật sự hy vọng nàng còn người thân, hy vọng những người thân cuối cùng của nàng có thể sống sót.
Cứ tìm kiếm như thế, không biết đã tìm được bao lâu, Liễu Phán Nhi cũng gặp qua rất nhiều binh sĩ của Đại Chu.
Những binh sĩ này thấy Liễu Phán Nhi tìm kiếm với gương mặt đầy lo lắng, họ cũng đoán được nàng đang tìm kiếm người nhà, vì vậy họ không hề ngăn nàng lại. Khoảng chừng một canh giờ nữa trôi qua, nàng mới thấy một người vóc dáng tương tự với di phụ đang nằm ở bên đường, nàng vội vàng chạy đến.
Liễu Phán Nhi nhìn thấy khuôn mặt của quen thuộc của di phụ và nụ cười còn dương trên khóe miệng ông ấy.
Liễu Phán Nhi hiểu được ý nghĩa của nụ cười đó, cả nhà ông ấy cuối cùng đã được đoàn viên.
Thế nhưng, Liễu Phán Nhi vẫn cảm thấy đau lòng, kể từ khi đến thành Tây Bắc, cả nhà di phụ đã đối xử với nàng rất tốt.
Di phụ cũng là người trung hậu thành thật, làm việc chăm chỉ, Liễu Phán Nhi đã coi ông ấy như một phụ thân của mình. Hiện giờ thấy di phụ qua đời, Liễu Phán Nhi vô cùng đau đớn, nàng khóc gào lên: "Di phụ, người đừng lo, ta sẽ cõng người về nhà." Liễu Phán Nhi lau khô nước mắt, sau đó, nàng đặt t.h.i t.h.ể di phụ lên vai, gắng sức tiến vê phía trước.
DTV
Nàng như biến nỗi đau thành sức mạnh, từng bước rồi từng bước tiến lên, thấy một chiếc xe kéo ở trên đường, di tới kiểm tra một chút, thấy nó vẫn còn sử dụng được.
Quán trọ Cát tường cách nơi này rất xa nhưng Liễu Phán Nhi muốn nhanh chóng đưa xác của di phụ trở về nhà, vì vậy nàng đặt ông ấy lên xe rồi kéo xe trở về.
Liễu Phán Nhi đưa t.h.i t.h.ể di phụ trở lại quán trọ Cát Tường xong thì đặt ông ấy trong phòng, sau đó kéo xe đi tìm đại biểu ca.
Nàng cũng biết di phụ và đại biểu ca sẽ luôn đi cùng nhau.
Tìm được t.h.i t.h.ể của dượng rồi mà những vùng lân cận không tìm thấy t.h.i t.h.ể của đại biểu ca, thì có nghĩa là đại biểu ca vẫn chưa chết.
Liễu Phán Nhi vẫn nhớ rõ nơi nàng tìm thấy xác của di phụ, nên nàng đi thẳng đến đó.
Đúng như dự đoạn, ở cách đó không xa, Liễu Phán Nhi đã tìm thấy xác của đại biểu ca.
Liễu Phán Nhi nghĩ nước mắt của nàng đã cạn rồi, không thể khóc được nữa.
Nhưng khoảng khắc nhìn thấy xác của đại biểu ca, cánh mũi nàng cay xè, nước mắt vẫn cứ trào ra không ngừng.
Người thân của nàng c.h.ế.t hết rồi.
Đến thành Tây Bắc, được trải qua cuộc sống ấm cúm nơi đây, đã khiến Liễu Phán Nhi vô cùng khao khát một gia đình, một cuộc sống hạnh phúc sum vầy vĩnh viễn không thay đổi.
Nhưng sau trận đồ thành này, tất cả mọi thứ đã mất đi.
Liễu Phán Nhi nhanh chóng đặt t.h.i t.h.ể đại biểu ca lên xe kéo, sau đó kéo xe hắn ta vê nhà.
Sau khi đưa t.h.i t.h.ể đại biểu về nhà, mặt trời cũng đã khuất núi, nàng đã đói đến nỗi bụng muốn kêu gào.
Thu xếp t.h.i t.h.ể của đại biểu ca xong xuôi, Liễu Phán Nhi lại chuẩn bị thêm một cây đuốc lớn, mang theo bên người, theo hướng tìm được đại biểu ca đi ra ngoài Liễu Phán Nhi đã tìm kiếm rất lâu, nhưng không thấy Lý Nguyên Thanh đâu.
Mặc dù trời đã tối, nhưng Liễu Phán Nhi vẫn không chịu từ bỏ, nàng tiếp tục tìm kiếm từng người từng người một.
Dù Lý Nguyên Thanh có c.h.ế.t đi chăng nữa, nàng vẫn muốn mang xác hắn về và an táng cho hắn.
Nàng quyết định sẽ an táng Lý Nguyên Thanh thật đàn hoàng, phải tìm một nơi có phong thủy tốt để cầu nguyện cho hắn được đầu thai vào một nhà tốt.
Đây là điều duy nhất mà nàng có thể làm cho Lý Nguyên Thanh hiện giờ.
Với tâm ý đơn giản và chân thành như thế, Liễu Phán Nhi cứ tiếp tục tìm kiếm. Cây đuốc cháy hết, Liễu Phán Nhi lại đổ dầu lên nó rồi đốt tiếp, tận dụng ánh lửa để tìm Lý Nguyên Thanh cho bằng được. Và cứ như vậy, tìm từng người một, cho đến lúc bình binh.
Liễu Phán Nhi mệt mỏi đến mức hai chân run rẩy, nhưng nàng không dám dừng lại. Nàng sợ nếu nàng dừng lại, nàng sẽ không thể tiếp tục nữa.
Với niềm tin vững vàng như vậy, sau khi ăn thêm hai cái bánh bột ngô, Liễu Phan Nhi lại tiếp tục tìm.
Ông trời không phụ người có lòng, cuối cùng, Liễu Phán Nhi đã tìm thấy Lý Nguyên Thanh giữa một đống xác chết. Nhìn thấy những vết thương chồng chéo trên cơ thể Lý Nguyên Thanh, m.á.u đã chuyển từ đỏ thành đen dính chặt vào cơ thể khiến Liễu Phán Nhi bật khóc.
"Lý đại ca, ta sẽ đưa chàng ve nhà. Đừng lo, ta sẽ tìm nơi có phong thủy tốt để an táng cho chàng. Chàng tốt như vậy, chắc chắn kiếp sau chàng sẽ được vào một nhà tốt." Nàng vừa nói vừa khóc, cõng Lý Nguyên Thanh lên vai, chuẩn bị quay về quán trọ Cát Tường.
Thế nhưng, Lý Nguyên Thanh vừa cao lại vừa nặng.
Liễu Phán Nhi, người không được nghỉ ngơi từ hôm qua đến giờ lại còn tìm kiếm suốt đêm, nàng lảo đảo đi được một quãng, thì cả hai cùng ngã nhào ra đất. Liễu Phán Nhi vội vàng đứng dậy, vì sợ đè lên Lý Nguyên Thanh. Cho dù chỉ còn là một xác chết, nàng cũng muốn cẩu thả với Lý Nguyên Thanh.
"Xin lỗi Lý đại ca, tất cả đều do ta vụng về, đợi ta nghỉ ngơi một chút, ta có đủ sức rồi sẽ đưa chàng đi." Liễu Phán Nhi ngồi trên đất thở hổn hển, nàng quá mệt mỏi, có lẽ nghỉ một chút, nàng sẽ lấy lại sức được.
Nhưng ngay sau đó, nàng nghe thấy tiếng ho nhè nhẹ, Liễu Phán Nhi cẩn thận quan sát, lại thấy lông mi của Lý Nguyên Thanh động đậy, miệng hắn cũng hơi mở ra.
Liễu Phán Nhi vội vàng đặt tay lên mũi Lý Nguyên Thanh, phát hiện vẫn còn chút hơi thở yếu ớt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT