Nhìn bà ấy sinh ra một nhỉ tử có tiền đồ như vậy, Lý lão gia cũng nguyện ý cho lão bà nghe lời hiểu chuyện thể diện. Lúc này Lý Nguyên Lượng đang đánh xe bò qua, phía sau còn có Hổ Tử đang ngồi, người một nhà lên xe bò, đi ve phía bên kia cổng thành. Ông cụ Chu vừa mới nói chuyện cười đùa với thầy bói mù, vẫn luôn chú ý đến bên này. Vốn dĩ mục đích của ông ta chính là dụ dỗ một nhà Lý lão gia hướng về Kim Lăng, không nghĩ tới người nhà này vốn dĩ là muốn đến Kim Lăng. Nhưng nghĩ lại cũng đúng, trong lòng cặp lão phu thê này phải chịu thua thiệt từ Đức Thụy phu nhân, hiện tại muốn trực tiếp tìm nhi tử của mình, sống cuộc sống vinh hoa phú quý. Còn về Lý Anh Nương, thật sự không nằm trong phạm vi suy nghĩ của bọn họ, một nữ nhi có thể tùy ý bán ra ngoài thì ở trong nhà có thể được coi trọng hay không chứ?

Nếu không nhận được lợi ích gì từ phía Đức Thụy phu nhân bên này, nhất định sẽ đến Chu gia tìm Lý Anh Nương gây rắc rối, đòi tiền đòi đồ đạc, người Lý gia vẫn luôn coi thường Chu gia bọn họ.

Mặc dù ông cụ Chu muốn giải quyết rắc rối cho Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhi, nhưng trên thực tế cũng muốn giải quyết rắc rối cho nhà mình.

Hiện tại, nhi tử thứ ba không dễ dàng gì mới có chỗ đứng vững chắc ở trấn Cát Tường, hơn nữa hiện tại còn là muội phu của Lý tướng quân, ở huyện Thôi Dương vậy cũng là người có mặt mũi.

Tương lai của con cháu nhất định cũng có thể hưởng vinh quang.

Thay đổi gia tộc, cơ hội thịnh vượng phát đạt của Chu gia ở ngay trước mắt, ông ta tuyệt đối sẽ không cho phép người khác phá hoại. Chờ sau khi đám người Lý lão gia rời dhi, ông cụ Chu cũng kết thúc chủ đề, đưa cho tên thầy bói mấy đồng tiền rồi đi theo phía sau.

Vì đang ở trong thành, nên tốc độ của xe bò thực sự không nhanh, ông cụ Chu rất nhanh đã đuổi kịp, không xa không gần mà đi theo.

Cho đến khi bọn họ ra khỏi thành, ông cụ Chu cuối cùng cũng xác định người một nhà này chuẩn bị đến Kim Lăng.

Thế là ông cụ Chu lập tức thuê một con lừa chạy vượt qua đám người của Lý lão gia, sau khi trời tối, ông ta không ở lại thành mà trực tiếp ra khỏi thành.

Sau khi ra khỏi ranh giới của huyện Thôi Dương, đến một khu rừng phải đi ngang qua, ông ta dắt theo con lừa vào đó.

Ký hiệu lúc trước thế mà vẫn còn.

Mãi đến trưa, ông cụ Chu mới đến cửa động được giấu kín nhất, vừa định bước vào thì bị người ta chặn lại.

Một nam nhân lực lưỡng xông vào, cầm xiên và hét lên: “Đứng lại, ông là ai?”

Ông cụ Chu mỉm cười: "Đi thông báo cho Lão Hoắc của các ngươi nói có Chu Phú Quý đến thăm bạn cũ."

Có thể bí mật tìm đến đây, chắc hẳn có quen biết cha hắn ta.

Nam nhân lực lưỡng trả lời: "Vậy ông đợi một chút, ta đi thông báo cho ông. Nếu dám xông vào mà không báo trước ta sẽ trực tiếp đánh c.h.ế.t ông."

Nam nhân lực lưỡng sai người phía sau đi báo cho phụ thân, còn hắn ta đứng canh ở bên này, không để cho ông cụ Chu bước vào.

Ông cụ Chu cũng không vội, lão Hoắc này năm đó cũng vì tức phụ bị cường hào làm nhục, trực tiếp cầm d.a.o mổ lợn g.i.ế.c tên cường hào đó, sau đó đưa cả nhà lên núi trốn trở thành dân trên núi.

Bên ngoài nói là thổ phỉ, nhưng thật ra chỉ là một số người tị nạn tụ tập cùng nhau sống trên núi.

Ông ta nhiều năm trước đã từng làm buôn bán muối với lão Hoắc, cho nên có chút giao tình. Nơi này tách biệt với thế giới bên ngoài, chỉ cần đi vào, không có người dẫn đường thì không thể nào đi ra được.

Đến lúc đó, một nhà Lý lão gia và Lý lão phu nhân ở nơi này cày cấy, cả đời ăn uống không lo, không thể ra ngoài làm hại người khác.

Lão Hoắc nghe nói ông cụ Chu đến cũng khá tò mò.

DTV

Người mấy năm không liên lạc, bỗng nhiên tới cửa, nhất định là có chuyện gì đói Hiện tại cuộc sống dưới núi tốt hơn, ông ta đang muốn xuống núi xem có thể tìm được việc gì làm dưới núi không. Lão Hoắc có thể hiểu được, ông ta hy vọng sống cả đời ở trên núi, nhưng người trẻ tuổi lại luôn muốn ra ngoài. Nhưng họ đều là dân trên núi, sau khi ra ngoài, không có công việc cuộc sống sẽ không dễ dàng. Ông cụ Chu này có nhiều cách, mặc dù cũng gian trá, nhưng người cũng không tệ, có điểm dừng. Có lẽ có thể hỏi ông cụ Chu một chút về công việc bên ngoài. Lão Hoắc tự mình dẫn người qua, nhìn thấy liền nói với ông cụ Chu: "Chu huynh, Vô sự bất đăng tam bảo điện*, sao huynh lại có thời gian đến đây vậy?"

* 无事不登三宝殿: không có việc thì không đến gõ cửa, không có việc gì quan trọng thì không dám làm phiền.

Trại này của ông ta không trộm cướp, bên trong bên ngoài cũng có vài chục người, bảy tám hộ gia đình, còn có một số người già cùng phụ nữ và trẻ em bọn họ thu nhận.

Ngay cả quan phủ phái người đến cũng không dễ dàng nhắm vào bọn họ.

Ông cụ Chu mỉm cười: "Đương nhiên là có việc, nhưng việc này chúng ta hãy nói riêng, không thể để cho quá nhiều người biết."

Lão Hoắc phái người kiểm tra xung quanh, phát hiện không có người nào khác lúc này mới yên tâm.

"Được, Chu huynh mời vào. Vừa hay ta cũng có việc muốn thỉnh giáo Chu huynh.”

Ông cụ Chu theo sau Hoắc Lão Hán đi vào, nhưng ông ta bị bịt mắt hoàn toàn không nhìn thấy gì, chỉ biết đã đi một đoạn đường dài, nhiều khúc quanh.

Nơi bí mật như vậy, cũng không biết lúc đầu Hoắc Lão Hán và nhóm của ông ta làm sao tìm ra được.

Đến một ngôi nhà đá, lão Hoắc lúc này mới cởi tấm vải đen che mắt ông cụ Chu. "Nói đi, Chu huynh, chúng ta không vòng vo nữa.

Lão Hoắc cười khà khà, còn tự mình rót một ly nước cho ông cụ Chu.

Ông cụ Chu mỉm cười: "Ta lần này đến đây, cho huynh một trăm lượng bạc, muốn nhờ huynh bắt cóc mấy người đến trại của huynh làm việc, đừng làm tổn hại đến mạng sống của họ."

Lão Hoắc sửng sốt, liên tục xua tay: "Cái này không được, thời điểm khó khăn nhất chúng ta cũng không bắt cóc ai, lần đầu làm chuyện phạm pháp cũng là bất đắc dĩ. Hiện tại cuộc sống tốt hơn, Đức Thụy phu nhân phân phát khoai lang, chúng ta cũng trồng một ít, rất ngon. Không lo đói bụng, ai còn đi làm mấy chuyện bắt cóc chứ?”

Ông cụ Chu đương nhiên không thể nói chuyện này có liên quan tới Đức Thụy phu nhân và Lý Nguyên Thanh được, muốn Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhi cảm kích, thì ông ta nhất định giấu tất cả mọi chuyện sau lưng.

Ông cụ Chu biết gánh tiếng xấu là không tốt, nhưng có những việc không phải ai cũng có thể gánh được, ít nhất cũng có năng lực gánh vác.

"Không phải để các người đi g.i.ế.c người phóng hỏa, chỉ là trói người vào trong nhà, để bọn họ không thể ra ngoài. Nói thật, những người này không phải người tốt. Ban đầu khi bọn họ chạy trốn, đã bán tức phụ, tôn nữ, nữ nhi vào trong nhà thổ."

“Trong đó có nữ nhi hiện tại là nhi tức phụ nhà ta. Nhà ta không dễ dàng gì mới được sống yên ổn, ta không hy vọng những người này tống tiền mình, cho nên ta mới làm tới bước này." Lão Hoắc sửng sốt: "Còn là người thân nhà huynh?”

Ông cụ Chu gật đầu: "Đúng vậy, nếu không liên quan đến nhà ta, ta cũng không thèm quản. Ta cũng không muốn huynh g.i.ế.c bọn họ, bọn họ chỉ là quá xấu xa, gốc rễ đã xấu rồi."

"Bắt bọn họ đến đây, cho bọn họ nhà cửa và nông cụ, để bọn họ làm việc cày cấy tự cung tự cấp, cũng tránh cho bọn họ chạy khắp nơi cắn xé những người tị nạn khác." Lão Hoắc do dự một chút, không từ chối, nhưng cũng không đáp ứng.

Ông cụ Chu tiếp tục nói: "Ta biết Hoắc đại ca, huynh năm đó không cố ý phạm pháp, hơn nữa một nhà kẻ cường hào đó đã sa sút mà chuyển đi nơi khác. Huynh lẽ nào không muốn gia đình mình quay lại cuộc sống bình thường sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play