Nghe ông cụ Chu sắp xếp như vậy, Lý Anh Nương yên tâm: "Cha, người thật có bản lĩnh. Mọi người đều bảo nhà có người lớn như có báu vật, trong nhà chúng ta có công công, bà bà, vậy tức là có hai báu vật, ngày tháng sau này sẽ càng tốt đẹp, càng thịnh vượng.ˆ Nghe nhi tức phụ khen, ông cụ Chu rất vui vẻ. Tam quả phụ nhìn Lý Anh Nương với ánh mắt tràn đây tán thưởng, nha đầu này không tệ, biết thuận nước đẩy thuyền, hơn nữa còn biết khen người khác. Sau khi ăn cơm, trở về phòng. Tam quả phụ nhỏ giọng hỏi ông cụ Chu: "Chàng có chắc không đó?" Ông cụ Chu mỉm cười, chút tự tin này vẫn còn: "Đương nhiên là chắc chắn, nếu ta đã muốn làm chuyện này thì sẽ nghĩ cách làm cho tốt." "Ta biết Lý tướng quân và Đức Thụy phu nhân chỉ đang cho nhà chúng ta mặt mũi, nếu lần này chúng ta giúp họ giải quyết rắc rối thì mới có thể thực sự trở thành người thân."
Tam quả phụ suy nghĩ một lúc: "Chàng nói có lý, nhưng chàng cũng phải chú ý an toàn, đừng hành hạ bản thân."
Ông cụ Chu cười một cách thần bí: "Gian khổ nhiều năm như vậy ta đều trải qua rồi."
"Những năm này làm việc đều cẩn thận, cho dù gặp phải nguy hiểm, cuối cùng cũng có thể an toàn mà vượt qua."
"Lần này chỉ là chuyện nhỏ thôi, không làm khó được ta, nàng cứ yên tâm, chuyện này ta có thể xử lý ổn thỏa."
Tam quả phụ vừa nghe trượng phu nói vừa giúp thu dọn hành lý.
DTV
Ngủ được hai canh giờ, đến nửa đêm, ông cụ Chu bắt đầu thay y phục lên đường.
Nhìn ông cụ Chu biến mất trong màn đêm, Tam quả phụ bất chợt có chút u sầu.
Không thể không thừa nhận, ông cụ Chu thực sự có năng lực.
Ban đầu ở thôn Chu gia chỉ là một đứa con hoang không cha không nương, dựa vào đầu óc và lòng dũng cảm của mình làm mọi việc.
Trước hết, không nói đến việc có làm việc ác, việc phạm pháp hay không, có thể lấy vợ sinh con, hơn nữa còn từ từ gây dựng cơ nghiệp, và cuối cùng có thể có một kết thúc đẹp.
Việc này không đơn giản chút nào.
Hiện tại để tìm ra con đường giàu có quan minh chính đại cho nhi tử và tôn tử, ông lại lần nữa phải ra tay.
Chỉ cần lân này ông cụ Chu có thể dọn dẹp sạch sẽ đám người Lý gia, hơn nữa không để lại dấu vết, có thể khiến Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhi được yên tĩnh thì nhất định sẽ được Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhi đối xử tốt. Ông cu Chu cầm đèn lồng bước đi trên con đường tối đen như mực.
Đến thị trấn, trời mới dân dần sáng.
Có người bán hàng rong đang bán bữa sáng ở cổng thành, ông ta móc ra ba văn tiền mua một bát hoành thánh nóng hổi, rồi uống nước canh.
Ăn xong thứ mềm mại này, ông cụ Chu ánh mắt tram thấp nhìn về phía cổng thành.
"Cạch" một tiếng, cổng thành mở ra.
Ông cụ Chu xếp hàng cùng những người đi đường khác để lấy giấy tờ tùy thân vào thành.
Sau khi vào thành, ông cụ Chu đi thẳng đến quán trọ Duyệt Lai.
Ngay khi vừa bước vào thì nhìn thấy Triệu Lão Hán và Triệu Nhị Lâm bước ra từ quán trọ.
“Nhị Lâm, chờ Lý lão ca, tránh cho bọn họ đi nhầm đường!" Triệu Lão Hán nghĩ rằng sau khi Lý lão gia và Lý lão phu nhân đến, một nhà Lý Nguyên Thanh sẽ không thể sống tốt, thì trong lòng ông ta đặc biệt vui vẻ.
Triệu Nhị Lâm đang đánh xe bò, ồm ồm nói: "Nếu không muốn sống tốt, thì người có thể tiếp tục sống với một nhà không có lương tâm đó."
"Sau khi trở về, ta sẽ tìm tộc trưởng chia nhà, không có danh tiếng tốt thì cả đời sẽ phải sống độc thân, ta cũng không thể đi cùng người từ sáng đến tối, cuối cùng lại bị đuổi khỏi trấn Cát Tường."
Nói xong, Triệu Nhị Lâm đang định đánh xe bò rời đi.
Triệu Lão Hán nhìn thấy nhi tử thứ hai tức giận, cũng không dám đường đường chính chính mà khiển trách nhi tử như trước.
Dù sao nếu để người khác biết được ông ta nói cho Lý lão gia và Lý lão phu nhân biết cuộc sống của ông ta ở thôn Cát Tường quả thật rất khó khăn.
Cho nên Triệu Lão Hán không nói một lời mà trực tiếp leo lên xe bò, cũng không còn nhất quyết đi cùng Lý lão gia và Lý lão phu nhân nữa. Chờ sau khi ông ta rời đi, ông cụ Chu lúc này mới từ trong con hẻm đi ra. Lão già Triệu này thật sự mất trí rồi. Đại nhi tử nhà mình đánh bạc không nên hồn, không có bản lĩnh dạy dỗ, Lý tướng quân và Đức Thụy phu nhân đã đích thân dạy dỗ, thế mà còn ôm hận. Cái thứ cứt chuột này, chính là thứ ghê tởm nhất. Ông cụ Chu cải trang, không vào quán trọ Duyệt Lai mà nói chuyện với một thây bói mù gần đó. Ông cụ Chu cố ý đề cập đến sự hưng thịnh của Kim Lăng, cũng cố ý nhắc đến địa vị đặc biệt của Lý Nguyên Thanh ở Kim Lăng. Giống như chức vị của Cố thống đốc, uy phong tám phương, nắm giữ quyền lực thực sự.
Tên mù đó cũng là kẻ lắm lời, thậm chí còn khen người như Lý Nguyên Thanh là hiếm có khó tìm.
Cuộc trò chuyện của họ khá ồn ào, thu hút một số người xung quanh đến nghe. Lý lão gia và Lý lão phu nhân ra khỏi quán trọ, thì nghe thấy những người này đang khen nhi tử thứ ba của họ.
Lý lão phu nhân cười không khép được miệng, cảm thấy vinh hoa phú quý đang ở ngay trước mắt.
"Ông già, nhi tử này vẫn là m.á.u mủ của mình. Nhi tức phụ lại không phải do mình sinh, cũng không thân thiết với chúng ta." Lý lão gia suy nghĩ sâu xa: “Đó là đương nhiên, chỉ cân do chúng ta sinh ra, để nó phụng dưỡng chúng ta cũng là lẽ thường."
“Cái thứ tức phụ bạch nhãn lang* đó, hiện tại lại được bệ hạ thân phong làm Đức Thụy phu nhân cao ngạo như vậy, sẽ càng không chịu nghe lời chúng tal
(*) bạch nhãn lang: sói mắt trắng. Gốc: 养 不熟 - Dưỡng không thân, dùng để chỉ những người mình thật tình đối tốt nhưng đến lúc cần thì lại hãm hại, chửi bới, phản phúc...
"Hơn nữa, một nơi nhỏ bé như huyện Thôi Dương, nào có thể so được với với thành Kim Lăng phồn thịnh?"
Lý Nguyên Công cũng đồng ý, trong mắt tràn đây khao khát: "Cha, chúng ta nhanh chóng khởi hành đến Kim Lăng đi, nghe nói sông Tần Hoài của thành Kim Lăng cực kỳ nổi tiếng."
"Đến lúc đó người là phụ thân thân sinh của Lý chỉ huy sứ nhị phẩm đại quân, có thể hiên ngang đi lại ở thành Kim Lăng. Những cô nương ở sông Tần Hoài còn không tùy chúng ta lựa chọn sao!"
Lý lão gia vuốt râu, tưởng tượng đến cảnh tượng pháo hoa tuyệt đẹp vô thức nuốt nước bọt. Lý lão phu nhân nhìn thấy vẻ mặt không đoan chính của nhi tử và trượng phu liền biết sông Tần Hoài không phải là nơi tốt! "Nói bậy cái gì hả, cha ngươi là người đoan chính, sao có thể đến những nơi như vậy được?”
Lý Nguyên Cung chỉ muốn phản bác mẫu thân, nhưng không ngờ lại bị phụ thân mình đánh.
"Ta là người đọc sách, Hồng tụ thiêm hương, lưu liên hoa tùng*, đó là nho sĩ." *Gốc 红袖添香: tay áo hồng thêm hương thơm; hồng tụ dùng để chỉ cô gái xinh đẹp; chỉ thư sinh đọc sách còn có cô gái đẹp bồi bạn bên cạnh.
Gốc 流连花丛 ý chỉ quyến luyến bụi hoa. "Bà là chính thê trong nhà, đã là hoa tàn ít bướm*, quản lý tốt chuyện trong nhà, nên hiền lành độ lượng mới phải"
*Gốc 人老珠黄: vi với người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc không còn đáng giá.
"Nếu ghen tị, nhà họ Lý ta cũng không thể dung tung bal Cho du ba co sinh cho ta ba nhi tử, ta cũng không thể giữ lại người thích ghen tị như bà."
Lý lão phu nhân ôm một bụng tức giận, bị lời của trượng phu dọa cho tái mặt, đành phải chịu đựng cho qua.
"Đương gia, ông nói phải. Nữ nhân bên ngoài chỉ là đồ chơi, ta mới không quan tâm bọn họ, chỉ cân đương gia vui vẻ là được."
Hiện tại nhi tử có tiền đồ, Lý lão phu nhân không dễ dàng gì mới có thể sống vui vẻ, không muốn bị Lý lão gia hưu.
Nhìn thấy lão bà xem như an phận, Lý lão gia cảm thấy đắc ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT