Bởi vậy sau khi rời khỏi nha môn đã tự

mình đi thăm Lý gia.

Lý Nguyên Thanh đi qua đi lại, lo lắng chờ

ở đó ngoài cửa.

Nghe được rằng Cố Thiệu đến đây, hắn

trực tiếp để người làm dẫn Cố Thiệu tới

chỗ này.

Sau khi Cố Thiệu đi vào, chắp tay hành lễ

với Lý Nguyên Thanh.

"Hiện tại Đức Thụy phu nhân ra sao rồi?"

Lý Nguyên Thanh thở dài nhíu mày, có

chút lo lắng.

"Đã qua hai canh giờ rồi, nhất định là do

đứa bé này tính tình chậm chạp chưa

chịu ra ngoài."

"Còn không mau ra ngoài sẽ làm khổ

Phán Nhi!"

"Đợi sinh ra, lớn lên xong ta nhất định

phải dạy dỗ nó thật tốt." Biết hỏi Lý Nguyên Thanh cũng không được gì, Cố Thiệu chỉ có thể nghe được tiếng kêu đau từ trong phòng truyền ra.

Vì vậy hắn quay đầu nhìn về phía Tống đại phu: “Đại phu, Đức Thụy phu nhân không sao chứ?”

Tống đại phu gật gật đầu, trầm giọng trả lời.

"Vừa rồi lão phu đã bắt mạch cho phu nhân, thân thể của phu nhân được chăm sóc rất tốt. Vị trí thai lại thẳng, hơn nữa tay nghề cảu hai bà đỡ đều vô cùng tốt, nhất định có thể bình an vô sự sinh đứa bé ra ngoài."

Nghe thấy như vậy Cố Thiệu hơi yên tâm hơn một chút.

"Vậy thì tốt rôi, Đức Thụy phu nhân phát hiện ra khoai lang khoai tây giúp gia tăng sản lượng lương thực, giúp lương thực dồi dào hơn trước. Rất nhiều người đã có thể được ăn no, không còn phải chịu cảnh đói bụng nữa. Nhất là những nơi phải chịu thảm họa lũ lụt hạn hán, sau khi qua đi còn có thể thu hoạch được cái ăn." Tinh hinh thien tai hai nam nay duoc kiểm soát tốt hơn không phải bởi vì hoàng đế phát nhiều ngân lượng để cứu tế nạn thiên tai, mà là do hạt giống năng suất cao đã phát huy tác dụng quan trọng của nó.

Một nữ nhân có công đức lớn như vậy nhất định sẽ được ông trời bảo vệ, bình an sống lâu trăm tuổi.

Thời điểm này Lý Đại Bảo đỏ bừng hai mắt, không ngừng nghẹn ngào.

Trong lòng hắn vô cùng sợ hãi, vừa rồi hắn đưa đồng hồ cho mẫu thân, có phải đã đem tới xui xẻo cho mẫu thân hay không?

Lý Tiểu Bảo nhỏ giọng an ủi: "Đại ca đừng khóc, mẫu thân nhất định không xảy ra chuyện gì đâu."

Lý Đại Bảo lau nước mắt: "Chuyện này đều do ta, là ta đã phạm phải điều kiêng kị."

Nghe thấy lời này, Lý Nguyên Thanh và Cố Thiệu đều nhìn qua.

"Đại Bảo, những lời này của ngươi là có ý gì vậy?

Lý Đại Bảo chỉ vào chiếc đồng hồ để bàn xinh đẹp đặt trên ghế đá bên ngoài. "Ngay từ đầu ta không hề chú ý, chỉ cảm thấy chiếc đồng hồ này đặc biệt tốt, mặt trên có gắn đá quý đẹp de, hơn nữa nét điêu khắc cũng vô cùng tinh tế. Ta đã nghĩ tốt nhất là tặng cho mẫu thân, chỉ là ta quên rằng đồng hồ không thể tặng." "Nhất định là do nguyên nhân này đụng tới mẫu thân, cho nên mới khiến mẫu thân đau như vậy."

Nghe nói vậy, Lý Nguyên Thanh nhìn về phía bàn đá, lúc này bỗng nhiên hiểu ra vấn đề.

Lý Nguyên Thanh đi nhanh tới chỗ Lý Đại Bảo, vuốt ve đầu hắn.

"Vốn dĩ mấy hôm nay nương của ngươi sẽ sinh em bé, không phải hôm nay thì là ngày mai, không liên quan đến chuyện ngươi tặng lễ vật đâu." Lý Nam có phần đăm chiêu, nàng biết không phải là đại ca cố ý.

"Đại ca, nương đã đưa cho ngươi năm lượng bạc, tương đương với việc ngươi bán cho nương rồi, không tính là tặng quà."

Lý Tiểu Bảo cũng trấn an: "Đúng vậy đại ca à, ngươi không phạm vào điều kiêng kị gì đâu, đừng suy nghĩ linh tỉnh nữa.”

Thể nhưng Lý Đại Bảo hết sức lo lắng đau lòng cho Liễu Phán Nhi.

Trong đầu là hình ảnh mẫu thân ra sức bảo vệ cho bọn họ trên đường chạy trốn, lúc ở Giang Nam ổn định cuộc sống, hăng hái nỗ lực tiến lên phía trước, cố gắng phấn đấu cho cuộc sống của bọn họ.

Mặc kệ mọi người khuyên nhủ ra sao, Lý Đại Bảo vẫn đau lòng không nhịn được. Nếu Liễu Phán Nhi không may xảy ra chuyện gì, Lý Đại Bảo chắc chắn sẽ vô cùng bi thương.

Thời gian từ từ trôi qua, Liễu Phán Nhi

điều hòa hơi thở giúp cơn đau giảm đi

một ít.

Trong đầu nàng nghĩ đến trong kiếp trước

từng ở bên Lý Nguyên Thanh. Lại nghĩ

đến sau khi sống lại ở thế giới cổ đại này,

cố gắng phấn đấu, hăng hái tiến tới tương

lai của cả hai.

Cũng muốn cùng trải qua những vui thú

của cuộc đời với Lý Nguyên Thanh ở thế

DTV

giới này, ở bên những đứa con của họ

cười nói vui vẻ, thoải mái cười lớn với

những người đồng hương,...

Liễu Phán Nhi tham lam lưu luyến tất cả

những điều tốt đẹp này.

Nàng mong muốn có thể luôn luôn có

được những điều tốt đẹp như vậy, không

muốn mất đi.

Không thể sợ hãi nỗi đau. Khát vọng bình

an sinh ra đứa bé này khiến nàng vượt qua được tất cả.

Dưới sự chăm sóc của bà đỡ Tôn và bà đỡ Triệu, Liễu Phán Nhi gân như đã dùng hết sức lực toàn thân, cuối cùng cũng sinh được đứa bé ra ngoài.

Cảm giác trong cơ thể có cái gì đó thoát ra ngoài, cảm giác như vậy vô cùng rõ ràng.

Tuy rất đau nhưng nàng có thể chịu được.

Tê ma ma tự mình đưa tay cầm kéo cắt đứt cuống rốn.

Bà đỡ Tôn và bà đỡ Triệu cùng nhau rửa sạch cơ thể Liễu Phán Nhi.

Tê ma ma đặt đứa bé vào trong tã lót, ôm đến trước mặt Liễu Phán Nhi: "Chúc mừng phu nhân đã sinh ra thiên kim tiểu thư, ba cân tám lạng, hiếm khi gặp được bé gái bụ bẫm thế này."

Liễu Phán Nhi nghe thấy vậy liên nở nụ cười: "Tốt lắm, Tê ma ma chăm sóc tốt cho đứa bé, ta mệt quá phải ngủ một lát." "Vâng, phu nhân" Tê ma ma đáp ứng, dĩ nhiên phải thay phu nhân để ý đứa bé. Lúc trước, khi rời hâu phủ Lan Lăng để đến Lý gia, Đức Thụy phu nhân từng nói, làm một người hầu tốt thì sau này sẽ cho bà dưỡng lão.

Không chỉ có vậy, còn chọn cho bà một người trong nhóm nha hoàn năm sáu tuổi mới tới phủ, nuôi ở bên người giống như cháu gái. Cho nên hiện tại Tê ma ma rất nhiệt tình, tận tâm và trung thành với Liễu Phán Nhi.

Nghe được tiếng khóc từ trong phòng truyền ra ngoài, Lý Nguyên Thanh hô lớn: "Nương tử, nàng có khỏe không?"

Liễu Phán Nhi nghe thấy tiếng chồng mình gọi, nói với hai bà đỡ: "Phiền hai thím ra ngoài nói với phu quân của ta nói ta không sao cả."

Bà đỡ Tôn cười cười: "Vâng thưa phu nhân."

Có điều trong lòng bà có vài phân không yên tâm, nam nhân đều thích có con trai. Đức Thụy phu nhân sinh ra con gái, không biết có bị ảnh hưởng gì hay không? Tuy nói trong nhà có hai vị thiếu gia, nhưng đều là con nuôi thì sao có thể so sánh được với con đẻ?

Bà đỡ Tôn đi ra hành lễ với Lý Nguyên Thanh: “Đại nhân, phu nhân sinh ra thiên kim tiểu thư, mẹ con đều bình an, tiểu thư được ba cân tám lạng."

Lý Nguyên Thanh nghe thấy lời này, trong lòng mừng như điên.

"Tốt, quá tốt! Thưởng, thưởng lớn, ban cho mỗi người trong phủ ba tháng tiền tiêu vặt."

"Hai vị bà đỡ cũng rất vất vả, trả thù lao gấp ba."

Sau khi nói xong, Lý Nguyên Thanh không để ý lời khuyên can đã vọt vào trong phòng.

Trong phòng còn có mùi m.á.u tươi nhưng Lý Nguyên Thanh cũng không để ý, ánh mắt hắn dừng trên khuôn mặt tái nhợt của thê tử.

Lý Nguyên Thanh nửa quỳ bên giường, nắm lấy tay Liễu Phán Nhi.

"Phán Nhi, cảm ơn nàng đã sinh cho ta một người con gái. Nghỉ ngơi cho tốt, ở ngoài đã có ta rồi!"

Liễu Phán Nhi gật đầu, ánh mắt lộ vẻ vui sướng, không hề lo lắng Lý Nguyên Thanh trọng nam khinh nữ.

Tê ma ma nghe thấy thế thì thở ra một hơi.

Bà ôm tiểu thư mới sinh đưa nhanh tới: "Tướng quân, người xem tiểu công chúa rất giống ngài."

Lý Nguyên Thanh nhận lấy tã lót, cẩn thận ôm vào lòng.

"Con gái bu bẫm nhà ta trông thật tuấn tú, mau lớn nhanh lên, phụ thân dạy ngươi cưỡi ngựa b.ắ.n tên."

Liễu Phán Nhi đang nhắm mắt nghỉ ngơi nghe thấy mấy lời này không khỏi dở khóc dở cười.

"Đứa bé còn nhỏ như vậy mà chàng đã nói những lời này. Xem đi sau khi lớn lên, nhất định sẽ bị chàng nuông chiều tới mức điêu ngoa tùy hung. Lý Nguyên Thanh nở nụ cười, vô cùng hài lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play