"Vốn đây là đồ tốt, làm quà biếu tặng chẳng phải là muốn chăm sóc người ta trước lúc mất sao? Rất không may mắn!" "Ngươi không nghĩ lý do từ chối cho tốt, khả năng chỉ có thể để ngươi tự mua cho nhà mình dùng thôi, không thể tặng làm quà được." Lý Đại Bảo nghe thấy vậy bỗng nhiên hiểu ra. "Ông trời ơi, đúng là không êm tai chút nào, làm không tốt có khi chỉ có thể để khách hàng mua cho gia đình mình dùng, không thể làm quà tặng được." "May mắn mẫu thân nhắc nhở ta, nếu không sẽ thực sự phạm phải điều kiêng kị." "Nương, vậy chẳng lẽ chúng ta về sau không thể mang tặng người khác thứ đồ này sao?" "Nếu như vậy có lẽ sẽ làm giảm đi rất nhiều lượng khách."

Liễu Phán Nhi hé miệng cười: "Không thể tặng nhưng có thể bán nhat"

"Bán?" Lý Đại Bảo hoài nghi, nếu như bán thì sao có thể gọi là tặng quà?”

Nói xong, Liễu Phán Nhi lấy từ trong túi tiền ra năm lượng bạc đưa cho Lý Đại Bảo.

"Cho ngươi, bán cho ta cái đồng hồ để bàn đẹp de này. Đoán chừng năm lượng bạc này cũng không mua nổi cái hòm này thì sao còn kiêng ki gì nữa."

Lý Đại Bảo nở nụ cười khi nghe thấy lời này, giơ ngón tay cái lên với mẫu thân. "Vẫn là mẫu thân suy nghĩ chu đáo."

"Vốn ta còn muốn tặng mấy cái cho công chúa, hiện tại xem ra không thể tùy tiện tặng được."

Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Thứ đồ tốt như thế này chúng ta không thể hưởng một mình được. Mấy hôm trước cha ngươi lấy mấy cái của ngươi, đã phái người đưa đến kinh thành." "Cha ngươi và ngươi giống nhau, cũng phạm phải sai lâm này, may mà có ta ở bên cạnh nhắc nhở. Dù sao cũng là đưa cho bệ hạ, cha ngươi còn đặc biệt dặn dò phải trả tiền."

Lý Đại Bảo nở nụ cười: "Nghĩ tới, cứ thoái thác trước là tốt rồi."

Đúng lúc này đồng hồ để bàn điểm tới giữa trưa mười hai giờ: “Đang... Đang... Vang lên đầy đủ mười hai tiếng.

Vừa rồi lúc âm thanh vang lên, tiếng chuông chưa được chỉnh lại nên rất lớn. Liễu Phán Nhi bị dọa sợ giật mình một cái: "Âm thanh này lớn quái"

Mới vừa nói xong, sắc mặt Liễu Phán Nhi biến đổi, bụng nàng bắt đầu lên cơn đau bụng đẻ!

Có điều bên cạnh đều là trẻ còn, Liễu Phán Nhi không muốn làm mấy đứa nhỏ sợ hãi, sắp xếp đâu ra đấy.

"Hoắc Thành Đạt đi mời đại phu và bà đỡ đến đây, dặn dò nhà bếp đun nước nóng." "Ngư Nhi, ngươi để ý ba đứa nhỏ, đừng để bọn chúng sợ hãi chạy lung tung." "Miêu Nhi, đỡ ta đến chỗ phòng sinh được chuẩn bị trước, lấy sẵn túi dụng cụ sinh của ta ra, dùng rượu mạnh lau sạch một lượt các dụng cụ."

Lý Đại Bảo sợ hãi nói: "Nương, người sắp sinh rồi sao?"

Liễu Phán Nhi vừa định giả bộ bình tĩnh trả lời, nhưng cơn đau bụng ập đến khiến nàng đau đến trợn mắt nhe răng.

DTV

Sinh con đau thật đấy!

"Vừa mới đau bụng đẻ, đợi đến lúc sinh còn mất một khoảng thời gian nữa. Quay vê phòng của mình đi, không cần phải qua đây, tránh để các ngươi sợ hãi."

Lý Đại Bảo đỡ lấy cánh tay kia của mẫu thân: "Nương, Đại Bảo không sợ. Phụ thân không có nhà, Đại Bảo chính là trụ cột trong nhà bảo vệ mẫu thân."

Lý Nam và Lý Tiểu Bảo cũng đột nhiên sợ hãi tới tái nhợt mặt mày.

"Nương, người nhất định không xảy ra chuyện gì đúng không?”

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Ừ, đúng rồi, nhất định không xảy ra chuyện gì, không cần phải lo lắng."

Lý Tiểu Bảo nhìn dáng vẻ mẫu thân nhịn đau, đối với chuyện nữ nhân mang thai sinh con càng có thêm hiểu biết sâu sắc hơn.

Trong trái tim nhỏ của hắn hiểu được, làm nữ tử không dễ dàng gì, phải cẩn thận yêu thương che chở.

"Lý Tam, ngươi mau đi báo cho cha biết để người nhanh chóng về nhà."

Lý Tam nghe lệnh: "Vâng, thiếu gia Tiểu Bảo."

Nhìn mấy đứa nhỏ không đuổi đi được, Liễu Phán Nhi cũng chỉ có thể để mặc bọn chúng.

"Các ngươi ngồi ở ngoài, đừng có làm loạn cũng không được vào phòng, đừng có sợ hãi quá, biết không?”

Lý Nam vò đầu: "Nhưng mà A Nam muốn ở cùng mẫu thân, nương đau thì A Nam thổi cho người, sẽ không đau nữa.

Liễu Phán Nhi nghĩ đến thời điểm sinh đứa trẻ ra vô cùng chật vật dữ tợn, cho nên ngoại trừ nha hoàn và bà đỡ thì không cho bất cứ ai khác tiến vào. "Không thể vào, các ngươi mà vào sẽ khiến ta phải phân tâm đi chăm sóc các ngươi, không thể chuyên tâm sinh đứa bé ra được." "Các ngươi ngoan ngoãn chờ bên ngoài, chờ sinh ra đệ đệ muội muội rồi, các ngươi giúp mẫu thân bế đứa bé cho tốt là được rồi." Lý Nam lúc này mới cố gắng gật gật đầu: "Vâng, mẫu thân. Ta nhất định sẽ hỗ trợ bế đệ đệ muội muội." Bởi vì ngày dự tính sinh của Liễu Phán Nhi là trong mấy ngày này, nên Tống đại phu và bà đỡ tốt nhất ở Kim Lăng đã sớm được Lý Nguyên Thanh mời vào trong phủ. Sau khi Tống đại phu đến đã bắt mạch cho Liễu Phán Nhị, rồi lại chuẩn bị đủ loại thuốc viên.

Nếu không dễ sinh thì có thuốc trợ sinh. Nếu chảy m.á.u nhiều, không chỉ có thuốc cầm m.á.u mà còn phải dùng thuốc cầm m.á.u từ bên ngoài.

Về phần vị trí thai bị ngược thì chỉ cân bà dỡ ra tay điều chỉnh vị trí của thai.

Bà đỡ Tôn và bà đỡ Triệu đều là bà đỡ có tiếng ở Kim Lăng được mời đến phủ Chỉ huy sứ, được tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo của phủ.

Trên đầu không được đeo trang sức, móng tay cũng được cắt sửa sạch sẽ ngắn gọn.

Công cụ của các nàng cũng bị kiểm tra cẩn thận.

Mọi thứ không có vấn đề gì mới được đưa vào trong.

Miêu Nhi tỷ tỷ và Ngư Nhi muội muội, còn có Tê ma ma, là Tê lão phu nhân một trong bốn vị ma ma được đưa tới trước day.

Bà đỡ Tôn rửa sạch tay rồi đưa tay sờ bụng Liễu Phán Nhi, mặt lộ ra nụ cười. "Phu nhân yên tâm, vị trí thai rất tốt, chỉ cần tới lúc tử cung mở ra là có thể thuận lợi sinh đứa bé ra."

Bà đỡ Triệu cũng sờ soạng một lúc rồi trả lời giống như vậy.

Vẻ mặt Tê ma ma nghiêm túc cũng đưa tay SỜ.

"Thủ pháp của hai vị tỷ tỷ thật tốt, chính xác đến như vậy, vị trí thai của phu nhân rất thẳng."

Sau đó hai bà đỡ lại kiểm tra tình hình của cung mở ra sao rồi dặn dò Ngư Nhi muội muội.

"Ngư Nhi, chạy nhanh xuống bếp làm một bát miến đập hai quả trứng gà mang lên cho phu nhân.”

"Nấu một bát miến gà cho phu nhân ăn một chút để có sức sinh đứa bé ra."

Liễu Phán Nhi cũng cảm thấy đói bụng, cảm giác bản thân cần bổ sung năng lượng.

Lúc này bà đỡ Triệu và bà đỡ Tôn đỡ Liễu Phán Nhi dậy.

"Phu nhân, người đừng nằm liên tục, chúng ta giúp người đi vài vòng trong phòng, như vậy sẽ giúp cửa cùng mở nhanh hơn cũng giúp lúc sinh thuận lợi hơn."

Nghe thấy vậy, Liễu Phán Nhi gật gật đầu, nàng không hiểu chuyện này cho lắm. Dưới sự nâng đỡ của hai người, Liễu Phán Nhi đi mấy vòng ở trong phòng.

Ngư Nhi muội muội đã bưng lên một bát miến gà, bên trong còn có trứng gà và thịt gà xé.

Một bát lớn như vậy nhưng ngay cả nước canh cũng bị Liễu Phán Nhi ăn hết sạch. Sau khi kiểm tra ổn thỏa lại tiếp tục đi bộ trong phòng.

Bởi vì có mấy đứa nhỏ chờ bên ngoài phòng nên Liễu Phán Nhi cố nén cơn đau không dám kêu thành tiếng, sợ sẽ dọa mấy đứa trẻ.

Lý Tam lao nhanh ra ngoài tìm thấy Lý Nguyên Thanh.

"Tướng quân, phu nhân sắp sinh rồi!"

Vừa nghe được lời này, Lý Nguyên Thanh đứng phắt lên, đặt bút xuống bên cạnh. "Mọi người tiếp tục làm việc, Lý mỗ về nhà một chuyến!"

Sau khi nói xong, Lý Nguyên Thanh sải bước rời đi.

Mấy ngày nay tinh thân Lý Nguyên Thanh bồn chồn không yên.

Cho dù đến nha môn làm việc cũng nhớ nhà.

Mấy ngày nay hắn không tự mình đi luyện binh mà giao lại cho cấp dưới.

Chỉ đợi ở trong nha môn để thuận tiện khi về nhà.

Vừa lúc Cố Thiệu sang bên này có chút việc, liền nhìn thấy Lý Nguyên Thanh vội vã rời đi.

Hỏi thăm cấp dưới mới biết, thì ra Đức Thụy phu nhân sắp sinh.

Quan hệ giữa hai nhà vô cùng thân thiết, hơn nữa Cố Thiệu thật lòng kính phục Đức Thụy phu nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play