Thôn trưởng Lý nghĩ rồi nghĩ: "Vậy được, ta đi triệu tập thôn dân, chúng ta góp bạc."

Có người nhà có bạc, có người không có bạc. Lúc này người có bạc không muốn bỏ ra.

Nhìn thấy những người phía dưới không buồn hé răng bỏ tiền ra, thôn trưởng Lý nóng nảy: "Không có tiền mua hạt giống thì chúng ta có khai hoang đất hoang cũng vô dụng!

Chu Thúy Hoa cũng nóng nảy: "Nhà ta bỏ ra ba lượng bạc mua thóc giống. Chỉ là không có máy cày, cuốc xẻng, liêm sắt cũng không làm ruộng được! Ai có tiền thì góp tiên, ai có sức thì góp sức."

Nhưng mọi người vẫn không nói gì như cũ.

Có tiên không muốn bỏ tiền, dù sao tiên sẽ phải tiêu hết, lỡ như trong nhà xảy ra chuyện gì không thể dùng kịp thì sao. Hơn nữa đây còn tiêu cho người cả thôn, không VI.

Trên người người không có bạc thì không dám nói lời nào, sợ bị ghét bỏ, cả đám cúi đầu.

Lúc này, Liễu Phán Nhi lấy bút than và một tấm ván gỗ ra: "Thôn trưởng đại thúc. Như vậy đi, bảo người có bạc bỏ bạc ra rất nhiều người không nðỡ, đây là chuyện bình thường thôi.

Đồng tình thì đồng tình, nhưng không thể quy vào mội.

Không bỏ tiền thì sau này muốn dùng nông cụ thì phải thuê dùng. Nói như vậy cũng công bằng với tiền của mọi người. Mặt khác người không bỏ tiền ra cũng không thể chiếm lợi được."

Ngược lại Liễu Phán Nhi tỏ vẻ lý giải như vậy, làm gì còn ai có tâm tư nữa?

Thôn trưởng Lý cũng rất buồn bực, ông muốn ổn định người dân, nhưng mà tâm tư của người trong thôn nhiều quá.

Mọi người nghe thấy lời này, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Nói nữa mọi người đều ích kỷ, chiếm lợi của người khác khá tốt; Nhưng bị người khác chiếm lợi thì không vui.

Thế này nhé, năm nay khai đất hoang, trông được lương thực sẽ trả lại tiền hạt giống trước, rồi chia đều số thóc còn lại. Về phần nông cụ người nộp tiền là người có quyên sở hữu với những công cụ này. Nếu thôn trưởng đã nói như vậy rồi thì mọi người chỉ suy tư trong chốc lát, sôi nổi đến giao bạc. Đương nhiên mọi người không phải kẻ ngốc, sẽ không lấy hết bạc mình Có ra.

Liễu Phán Nhi dùng bút than viết trên tấm ván gỗ nói: "Thôn trưởng, ba lượng bạc. Liễu Phán Nhi, ba lượng bạc. Mọi người nhanh lên, có bạc thì mau lấy ra, dù sau lúc thu hoạch lương thực vẫn lấy lại được.

Mọi người cùng nhau nỗ lực khai khẩn ruộng đất, trồng lương thực, khâm sai Cố đại nhân mới cho chúng ta an cư lạc nghiệp ở chỗ này, nơi này chính là thôn Lý gia của chúng ta. Nếu không thể ổn định, chúng ta ăn không trả tiền, còn phải quay lại phủ Ngọc Dương thâm sơn địa cốc kia."

Thôn trưởng Lý lập tức lấy ba lượng bạc ra: "Nguyên Thanh gia, ngươi ghi cho ta, dùng để mua hạt giống và nông cụ."

Trong lòng thôn trưởng Lý thấy khẩn trương, thậm chí có chút sợ hãi, nghĩ đến việc Liễu Phán Nhi nhìn thấy khâm sai cũng có thể ứng phó tự nhiên: "Nguyên Thanh gia, ta sẽ lái xe bò của nhà ta đến ngọn núi làm ruộng tốt nhất trong thôn. Còn ngươi mang theo Đại Bảo nhà ngươi, chúng ta cùng nhau vào huyện thành mua hạt giống. Ngươi biết tính toán còn biết chữ, hơn nữa lá gan lớn, ngươi biết nói chuyện hơn ta."

Liễu Phán Nhi lần lượt ghi lại, sau khi tính tổng cộng có 24 lượng bạc, cuối cùng cũng không ai bằng lòng bỏ tiền ra nữa.

Liễu Phán Nhi giao bạc cho Thôn trưởng Lý: "Thôn trưởng, ta nhớ người bỏ tiền ra rồi. Hôm nay người dẫn người đi mua hạt giống đi."

Có người lấy ra một nửa, có người lấy ra một phần ba.

Liễu Phán Nhi còn định đổi hạt giống trên đường đi, vì thế gật đầu: "Được, ta đi cùng mọi người. Khoảng cách quá xa, chúng ta phải đi nhanh, buổi tối còn phải ở huyện thành một đêm, chúng ta mua hết đồ cần thiết"

Thôn trưởng Lý giao chuyện xây nhà cho Lý Đại Canh, giao chuyện khai hoang cho đại nhi tử Lý Nguyên gia của ông và Lý Đại Tráng.

Liễu Phán Nhi trước khi đi còn nói với Lưu thị: "Đại tẩu, ta mang theo Đại Bảo đến huyện thành mua hạt giống với thôn trưởng. Buổi tối tẩu giúp ta trông ba đứa nhỏ trong nhà nhé.

Lưu thị gật đầu: "Yên tâm, ta và A Phương A Lệ A Dung đều có thể chăm sóc được đứa nhỏ, yên tâm đi."

Lúc đi Liễu Phán Nhi còn nói với A Dung chăm sóc đệ đệ muội muội, hơn nữa còn nói trở về từ huyện thành sẽ mua cho con bé cái dây buộc tóc.

Dọc theo đường ởđi rất nóng bức, Liễu Phán Nhi đi ngang qua một cánh đồng sen, hái một vài lá sen đội trên đầu nàng và Lý Đại Bảo.

Con đường rất hoang vu, trên đường thậm chí còn có một số cỏ dại, nhưng bởi vì ngày hôm qua bọn họ đi qua nên đã tạo thành một con đường nhỏ.

Cũng may dọc theo đường đi không có thổ phỉ cường đạo, tuy rằng vừa nóng lại vừa mệt, nhưng Liễu Phán Nhi vẫn có thể chịu đựng được.

May mắn thay trước khi đoạn cửa thành bọn họ đã tới huyện thành, tên là huyện Thôi Dương.

Tìm một khách điếm, chỉ cần một phòng loại rẻ nhất, hai mươi văn tiền một đêm.

Thôn trưởng Lý nói với Liễu Phán Nhi: "Nguyên Thanh gia, ngươi mang theo Đại Bảo vào phòng, cất bạc trên người, để ý kỹ nhé. Ta nghỉ ngơi ở trên xe bò sân sau, trông chừng trâu của chúng ta, lỡ đâu bị trộm."

Sau khi Thôn trưởng Lý suy tư thì cũng gật đầu: "Vậy được, các người đi mua hạt giống, có thể mua nhiều thì mua nhiều hơn chút."

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Vậy vất vả cho thôn trưởng rồi, hôm nay ta đã hỏi thăm giá cả hạt giống hai nhà rồi, ở nơi mọi người tín dụng tương đối được. Cửa hàng bán sắt ở bên kia huyện thành, chúng ta chia nhau làm việc. Mọi người đi mua đồ sắt, ta và Tiểu Bảo đi mua hạt giống tốt."

Lý Đại Sơn giơ ngón cái lên với Liễu Phán Nhi: "Thôn trưởng, Nguyên Thanh gia trồng trọt giỏi lắm, ngày nào ta cũng xem thôn điền của chúng ta. Nàng ấy còn giỏi hơn những nông dân có kinh nghiệm kìa."

Liễu Phán Nhi cười cười, vội vàng bảo đảm: "Thôn trưởng đại thúc, Nguyên Thanh không ở nhà, nhưng miếng đất ở trong nhà này đều là ta trồng. Người có từng xem hoa màu nhà ta phát triển không tốt chưa? Lương thực thu hoạch thiếu lân nào chưa?"

Khuôn mặt của thôn trưởng Lý lộ vẻ lo lắng: "Hạt giống liên quan đến thu hoạch cả một mùa. Nguyên Thanh gia, ngươi có thể biết là hạt giống tốt hay không sao?”

Lý Đại Bảo cũng vội vàng phụ họa: "Nương của ta lợi hại lắm đó." Trời xa đất lạ cẩn thận một chút cũng không sai.

"Đại Sơn lợi hại, hôm nay chúng ta gieo trông lúa nước phải dựa vào ngươi rồi." Thôn trưởng Lý khen ngợi, thấy sắc trời đã tối, mỗi người đều trở về phòng nghỉ ngơi.

"Vậy mua một ngàn cân." Thôn trưởng Lý trả lời: "Đại Sơn, vừa rồi ta thấy ngươi nói chuyện với một lão nhân mặt đen thật sự vui vẻ, nói gì đó?”

Lý Đại Sơn trả lời: "Lão nhân kia trông giống nông dân, ông ấy còn là người địa phương, nên ta khen ông ấy là người hiểu biết về kỹ năng trông hoa màu. Tuy rằng ta không thể hoàn toàn nghe hiểu những điều ông ấy nói, nhưng khoa tay múa chân đại khái ta cũng có thể hiểu. Hơn nữa ta đã từng làm việc cho nông dân ở phương Nam, biết lúa nước gieo trồng như thế nào."

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Được, hạt giống tốt đắt hơn hạt giống bình thường hai văn tiền một cân, tất cả đều là hạt giống được trải qua việc chọn lựa, hạt to tròn, tám văn tiền một cân, một mẫu đất yêu cầu bảy tám cân hạt giống. Một ngàn cân hạt giống tốt thì cần tám lượng bạc."

Liễu Phán Nhi hạ giọng, nhỏ giọng giải thích ở bên tai Lý Đại Bảo: "Chúng ta trời xa đất lạ, cũng không biết chỉ tiết về hai cửa hàng này, nhưng dân bản xứ biết tốt xấu hai nhà cửa hàng này như nào. Người mua nhiều sẽ không sai đâu."

Liễu Phán Nhi cũng không vội vàng đi mua hạt giống, cẩn thận quan sát hai nhà, nhìn thấy có một nhà có nhiêu người xếp hàng thì mang Lý Đại Bảo qua xếp hàng.

Lý Đại Bảo nhìn tiệm gạo khác cách đó không xa ít người, nhỏ giọng hỏi: "Nương, rõ ràng chỗ đó ít người, rất nhanh là có thể mua được hạt giống, tại sao chúng ta phải xếp hàng ở chỗ này chứ?”

Ngày hôm sau mới sáng sớm bọn họ đã bắt đầu rời giường, ăn cơm, phân công nhau làm việc.

Lý Đại Bảo hiểu ra, cậu bé hiểu rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play