Thôn trưởng Lý cũng rất khó xử, trong nhà chỉ có phụ nữ và trẻ em, không thể khai hoang.
Lúc này Liễu Phán Nhi nghĩ rồi nói ra kiến nghị: "Thôn trưởng, ta có ý này, cả thôn chúng ta trong quá trình chạy nạn bị thương bị c.h.ế.t rất nhiều. Có người trong nhà không có sức lao động, chỉ còn lại người già yếu, muốn khai hoang xây nhà rất khó.
Những người ấy không thể làm việc nặng, nhưng có thể nấu cơm, giặt quần áo, trông trẻ. Chúng ta chia mọi người làm việc lặt vặt, nấu cơm, xây nhà, khai hoang, còn chia người đến huyện thành mua hạt giống máy cày.
Như vậy mọi việc sẽ không bị trì hoãn, còn có thể khai hoang được cùng nhau. Nhà ở tre được cung cấp theo yêu cầu. Người nhiều thì lấy cái lớn hơn một chút; Ít người thì lấy cái nhỏ hơn.
Còn những bãi đất trống, năm nay chúng ta khai phá đất hoang sẽ tính dựa theo trung bình quân đầu người. Đứa nhỏ tám tuổi trở lên giống người lớn. Dưới tám tuổi thì được chia nửa điền của người lớn."
Thôn trưởng Lý cẩn thận ngẫm lại, ánh mắt sáng lên, lao động tráng niên nhà ông nhiều, người làm cũng nhiều, đến lúc đó được chia riêng đồng ruộng.
"Nguyên Thanh gia, ta cảm thấy cách của ngươi khá tốt, như vậy đỡ cân phải một mình nấu cơm, giặt quần áo làm việc vặt, mọi người cùng nhau làm chuyện lớn, xây nhà, khai hoang.
Sau khi phân chia xong, trong nhà có nam đỉnh hoặc là có nhiều người, làm việc nhiều chia ruộng cũng nhiều. Trong nhà không có nam đinh trai lao động khỏe mạnh, làm việc tích cực cũng được chia ruộng. Mọi người thấy như vậy thế nào?”
Liễu Phán Nhi vô cùng đồng ý, gật đầu khen ngợi: "Dạy người câu cá vẫn hơn là tặng người ta cá, chúng ta khai được đất hoang, chia cho các gia đình, các gia đình đều có ruộng, thu lương thực là có thể nuôi sống chính mình.
Thôn trưởng Lý nghe thấy lời này thì trừng mắt: "Lý Nhị Lăng Tử, nhà ngươi có bốn nhi tử, hơn nữa ngươi có năm người lao động. Ngươi có hai nhi tử thành thân, có hai con dâu, còn có ba tôn tử, ngươi tính xem nhà các người có bao nhiêu người?
Một người khác vội vàng nói: "Chúng ta ngàn dặm xa xôi, chạy nạn đến nơi đây, muốn ổn định ở đây thì cần phải đoàn kết. Nhà chúng ta đều có lao động tráng niên, không lo lắng việc khai hoang, cũng không lo lắng việc ăn không đủ no.
Mọi người nghe thấy thôn trưởng Lý phản bác như thế, nghĩ lại cả nhà Lý Nhị Lăng Tử làm ví dụ, cảm thấy cách của Liễu Phán Nhi và thôn trưởng Lý nói rất có lý.
Các người khai đất hoang nhiều, đến lúc đó chia theo đầu người nhà các người cũng được nhiều đất đai! Đến lúc đó nhà các người chỉ cần khai hoang, xây nhà, giặt quân áo, nấu cơm có những người khác làm, như vậy không phải cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều sao?"
Chỉ là trong thôn chúng ta có rất nhiều nhà trên đường chạy nạn không còn lao động khỏe mạnh nữa rồi, chỉ còn người già phụ nữ và trẻ em, sức lực bọn họ yếu, không khai hoang được, chẳng lẽ chúng ta trơ mắt nhìn bọn họ không có đất để trồng lương thực rồi bị đói c.h.ế.t sao?"
Có người có tâm tư nhỏ, nhỏ giọng nói thâm: "Chúng ta là lao động tráng niên nhiều, khai đất hoang cũng nhiều, chia cho người khác chẳng phải chúng ta rất thiệt hay sao?”
Hiện tại là thời điểm mấu chốt của thôn chúng ta, xa rời quê hương, hơn nữa không cần lương thực cứu tế của quan phủ. Đấu tranh cũng chỉ vì muốn để lại một con đường sống cho thế hệ sau này. Điều chúng ta đấu tranh chính là con cháu chúng ta không cần tiếp tục chạy nạn."
Thôn trưởng Lý nghe thấy lời này thì cực kỳ kích động, thậm chí vành mắt đều đỏ lên: "Đúng vậy, ngẫm lại những năm gần đây, vài lần chạy nạn luôn có không ít người c.h.ế.t ở trên đường, cha ta, ca ta còn có tôn nhi của ta.
Nếu không phải vì có Nguyên Thanh gia, cái lân Vương Đại Tráng, Vương Nhị Tráng cấu kết với thổ phỉ lừa gạt chúng ta hay là quan phủ cấu kết ở cửa Đại Hộ đều cực kỳ hung hiểm. Thì kết cục của chúng ta cũng sẽ rất thảm, thôn Lý gia chắc cũng chẳng còn được mấy người."
Mọi người nghĩ đến những người thân đã mất trên đường chạy nạn, trong lòng đầy sự bi thương.
Sau khi trở về, thôn trưởng Lý vừa ăn cơm vừa gọi mọi người mở họp.
Thôn trưởng Lý nói kiến nghị của Liễu Phán Nhi cho mọi người nghe, lại giải thích một lượt, cuối cùng cũng được mọi người tán đồng.
Thời khắc đặc biệt so đo quá nhiều cũng không có ý nghĩa gì.
Sau khi cơm nước xong, thôn trưởng Lý mang theo thanh niên trai tráng trong thôn đi chặt trúc.
Nam nhân làm việc nặng, nữ nhân làm công việc nhẹ, trẻ con thì phụ giúp.
Người già phụ trách trông trẻ, rửa sạch rau dại, nấu cơm.
Lý Đại Canh biết làm trúc lều, tìm được nơi địa hình tương đối cao nhưng tương đối bằng phẳng chỉ huy mọi người làm trúc lều.
Lý Đại Canh vốn làm nghề mộc nên rất nhanh đã hiểu, nhanh chóng chẻ một vài ống trúc hình bán nguyệt, đứng trên thang đặt chúng lên mái nhà.
Liễu Bàn Nhi nhìn thấy mọi người chuẩn bị dùng loại lá cây to rộng này làm nóc nhà, nói như vậy ba ngày lại phải đổi nóc nhà, quá mức phiền toái.
Tuy rằng phải dưới nắng gió nhưng những mái trúc này cũng không thể tồn tại quá lâu, chỉ là tốt hơn việc dùng những chiếc lá to đơn giản để che mái nhà.
Một cây trúc được bẻ đôi chia làm hai phần, oằn trước sau, phần trên áp vào ống trúc hình bán nguyệt phía dưới, làm một mái trúc ngói đơn giản.
Kiếp trước, Liễu Phán Nhi đã từng thấy mọi người làm trúc ở một số nơi phương Nam.
Liễu Phán Nhi nói suy nghĩ của mình cho Lý Đại Canh.
Lầu giản dị nên làm rất nhanh, chỉ chốc lát sau mấy lều trúc đã có khung.
Lý Đại Canh cười ha ha, được khen ngợi cảm thấy không tôi: "Nhưng dù sao ta cũng không có kiến thức gì, ngươi có ý kiến gì cứ nói với ta."
Lý Đại Canh khen ngợi: "Nguyên Thanh gia, ngươi thật thông minh, dù sao cũng biết chữ biết tính toán, đầu óc nhanh nhạy hơn những người quê mùa như chúng ta."
Liễu Phán Nhi cười cười: "Ta chỉ là đứng nói thôi, còn về phần làm vẫn phải có chú Đại Canh và mọi người làm nhiều!" Hai đầu trước sau còn có thể dùng dây thừng cố định, vững chắc hơn lá cây nhiều.
Toàn bộ thôn Lý gia ở dưới sự cổ vũ của thôn trưởng Lý và Liễu Phán Nhi, bọn họ bận rộn chăm chỉ cứ như ong mật nhỏ. Đến cả đứa nhỏ như Lý Nam và Lý Tiểu Bảo cũng làm một vài việc trong khả năng cho phép, chẳng hạn như chăm sóc đứa nhỏ nhỏ hơn chúng.
Lý Đại Canh cười cười: "Ta sẽ cố gắng, chẳng qua phương Nam ướt át, trên mặt đất cũng ẩm ướt, ta chuẩn bị lại làm một vài cái giường bằng trúc cho người già và trẻ con nằm trước, để các nàng đỡ khỏi phải ngủ ở trên mặt đất rồi bị bệnh, không có đại phu xem bệnh."
Liễu Phán Nhi giơ ngón cái lên với Lý Đại Canh: "Vẫn là chú Đại Canh nghĩ chu toàn."
"Được ạ, chú Đại Canh, người cứ làm đi, ta qua bên kia hỗ trợ chẻ cây trúc." Liễu Phán Nhi cười nói: "Tranh thủ để buổi tối hôm nay mọi người đều có thể ở lều trúc."
Bởi vì Lý Đại Bảo và Lý Dung biết đêm nên hỗ trợ tính toán thống kê cây trúc, ống trúc bán nguyệt và các đoạn trúc khác nhau.
Sáng sớm ngày hôm sau, Liễu Phán Nhi tìm được thôn trưởng Lý: "Hôm nay làm thêm vài chiếc lều trúc là được. Người còn lại đi làm ruộng bậc thang. Thôn trưởng chúng ta cần mua hạt giống và đồ cày, trên người ta có bốn lượng bạc, lấy ra ba lượng mua hạt giống."
Liễu Phán Nhi cầm d.a.o cắt rất nhiều cây ngải, bỏ một ít ngải vào ngọn lửa sắp tắt, chỉ chốc lát sau tỏa ra mùi lá ngải, những con muỗi vo vẽ bị hút đi, mọi người miễn cưỡng có thể ngủ ngon.
Chỉ là quá nhiều muỗi mọi người bị cắn đến mức không chịu được.
Tới trời tối chỉ làm được bảy tám cái lều, người già trẻ nhỏ ngủ trong lêu, nam nhân trải lá cây đại thụ lên trên mặt đất ngủ bên ngoài, trên người đắp lá cây chuẩn bị ngủ.
Tuy rằng điều kiện hiện tại tương đối gian khổ, nhưng nơi này không có thổ phỉ, hơn nữa cũng không có nhiều dã thú lắm, cho nên mọi người rất yên tâm.
Ngày mùa hè nên trời tối lâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT