Vương thị thấp thỏm trong lòng, nhỏ giọng hỏi: "Thím, ngươi có nhìn thấy Lục
Lang nhà ta không?”
Chu Thúy Hoa sững sờ, nghĩ nghĩ: Đêm qua mới uống rượu được một nửa thì Lục Lang liền nói choáng đầu uống say, sau đó trở vê. Lúc đó có mấy người nhìn thấy, đúng rồi, không phải ngươi cũng ở đó sao? Chẳng lẽ Lục Lang không có về nhà?”
Vương thị không dám đáp lời, đành phải nói dối: "Trở về, chỉ là sau khi ta dậy thì không thấy tăm hơi của Lục Lang đâu." Chu Thúy Hoa không để bụng, tới an ủi Vương thị: "Hắn là một người đàn ông trưởng thành, có khi là đang ở bên ngoài khoác lác, không sao cả, đừng bận tâm." Vương thị ngượng ngùng cười cười: "Cũng đúng, vậy ta không quấy ray thím nữal" Vuong thi roi di khong bao lau thi lai co người tới, kiểu gì cũng sẽ có bảy, tám người vợ tới ấp a ấp úng tìm chồng của mình.
Chu Thúy Hoa nhíu mày, vừa ăn sáng, vừa nói: "Không biết hôm nay có chuyện gì xảy ra, mấy người tới nhà chúng ta tìm chồng của mình. Mới sáng sớm, cho dù có dậy thì cũng chỉ có thể đi nhà xí, ai lại đi khắp nơi chứ?"
Thôn trưởng Lý rất tán thành: "Đúng vậy, cũng sắp đến tết rồi, có vẻ là bọn họ rất rảnh."
Tam nhi tử Lý Nguyên Kỳ buông chén đũa xuống, lộ vẻ do dự: "Có thể là con biết có chuyện gì xảy ra?"
Chu Thúy Hoa và thôn trưởng Lý hiếu kỳ, không hiểu hỏi: "Đi làm gì? Làm sao con biết?"
Lý Nguyên Kỳ thấy mọi người đang ăn sáng, ngượng ngùng nói: "Con mở cửa hàng, ban ngày di lên nhà vệ sinh công cộng trên thị trấn, nghe thấy có người nói vận may tốt, đã kiếm được bao nhiêu tiền? Sau đó con đi vào thì Lý Lục Lang liền không nói. Từ mấy câu nói kia, con có thể đoán ra là bọn họ đang đánh cược. Còn về loại nào thì con cũng không hỏi vì đang bận rộn buôn bán."
"Đánh bạc?" Thôn trưởng Lý đột nhiên cất cao giọng: "Trời ạ, chẳng lẽ người trong thôn không biết Đức Thụy phu nhân không cho phép đánh bạc sao?"
Lý Nguyên Gia cũng nhỏ giọng nói: "Có thể là tam đệ nói đúng. Lúc trước con nghe bọn họ nói phát tài, con còn hỏi bọn họ phát tài như thế nào? Bọn họ liền nói con nghe lầm, nói sang chuyện khác. Bình thường quan hệ của con và bọn họ cũng không tệ, nếu như thật sự có cách để phát tài, cho dù không dẫn con đi thì cũng không đến nỗi không nói thật với con, cho nên căn bản là không có ai biết cái phát tài mà bọn họ nói đến."
Vốn là thôn trưởng Lý đang bán tín bán nghi, lúc này cũng ngôi không yên: "Không được, ta phải đi hỏi một chút, có phải mấy tên khốn kiếp này thật sự đi đánh bạc hay không?”
Chu Thúy Hoa kéo thôn trưởng Lý lại: "Cho dù chàng có bắt được ai thì bọn họ cũng sẽ không thừa nhận. Không đi, ngồi xuống ăn cơm. Ta sẽ không xen vào chuyện nhà người khác, nhưng nếu con trai cháu trai ta đánh bạc, mà bị ta bắt được lần nào thì ta sẽ chặt ngón tay lần đó. Thay vì để người ngoài chặt ngón tay, không bằng để ta tự ra tay. Ta nói được thì làm được, nếu không tin thì các ngươi liền thử xem."
Lý Nguyên Kỳ nghe xong, cười nói: "Nương, ngài yên tâm, 3 huynh đệ chúng con chắc chắn sẽ không đánh bạc. Ngày nào cũng bận rộn mãi không xong, ai rảnh rỗi mà đi đánh bạc chứ?"
Hai huynh trưởng khác cũng nhao nhao biểu thị, kiên quyết không đánh bạc.
Lý lão thái thái cũng gật đầu: "Đúng vậy, không thể đánh bạc, gia tài bạc triệu cũng không đủ để đánh cược. Nhà chúng ta thật vất vả mới được sống cuộc sống tốt, không thể đánh bạc. Nghe lời, nếu không nghe lời người lớn thì sẽ phải chịu khổ."
Mấy người trong nhà đều nhao nhao đáp lại.
Vừa cơm nước xong xuôi, gã sai vặt nhà Liễu Phán Nhi sát vách, Lục Mao chạy tới: "Trưởng thôn, tướng quân và phu nhân mời các ngươi đi qua một chuyến, có chuyện quan trọng muốn bàn bạc."
Thôn trưởng Lý cười cười: "Được, ta lập tức đi tới."
Lý Nguyên Kỳ hỏi: "Tam ca tam tẩu bảo cha ta đi qua, có chuyện gì vậy?” ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Lục Mao nghĩ nghĩ, trả lời: "Trong thôn có người đánh bạc, bị tướng quân phái người bắt được, bao gồm cả nhóm người kia, tất cả đều đã bị bắt." Thôn trưởng Lý trợn tròn mắt: "Ông trời ơi, người trưởng thôn như ta đang làm gì vậy. Trong thôn có người đánh bạc mà ta cũng không biết." Lục Mao vò đầu: "Trường thôn, ngài đừng buồn. Những người đã cố tình muốn giấu ngài, cũng chạy đến chỗ khuất tối đen để đánh bạc, ngài cũng không thể biết được. Hơn nữa, ngài đã ra lệnh cấm đánh bạc, thế nhưng một số người không nghe cho nên càng không thể trách ngài." Chu Thúy Hoa cũng thúc giục thôn trưởng Lý: "Nhanh, đi qua đi. Đừng ở ở chỗ này chậm trễ, một buổi sáng đã có 7,8 người vợ đến tìm ta, có lẽ là không ít người bị bắt. Mấy người các ngươi nhanh chóng đi làm chuyện của mình đi, đừng xen vào những chuyện này. Nguyên Thanh cũng có đủ người, không sợ xảy ra chuyện gì."
Trong một thôn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, rất lúng túng.
"Vâng, nương. Mặc dù 3 huynh đệ tò mò, nhưng cha mẹ đã nói như vậy thì bọn họ cũng không dám di qua, hơn nữa bây giờ mọi người đang tụ tập, công việc buôn bán rất tốt, cần phải vội vàng làm ăn kiếm tiền.
Thôn trưởng Lý và Chu Thúy Hoa đi sang nhà bên cạnh, liền thấy vẻ mặt Lý Nguyên Thanh khó coi: "Nguyên Thanh, bên trong thôn chúng ta có người đánh bạc sao? Bắt được bao nhiêu người?"
Lý Nguyên Thanh lấy ra một danh sách, đưa cho thôn trưởng Lý.
Trải qua hơn một năm học tập, bây giờ thôn trưởng Lý đã biết chữ, nhìn thấy ròng rã hai tờ giấy, toàn bộ đều là tên người thì khẽ đếm cẩn thận, có tận hai mươi tám người. Thôn trưởng Lý trợn tròn mắt, cầm tờ giấy trên tay mà cũng run rẩy theo: "Tạo nghiệt mà, cuộc sống đang rất tốt mà lại đi tạo nghiệt!"
Chu Thúy Hoa liếc một cái, quả nhiên mấy người bị đi tìm hôm nay đều có tên ở phía trên. Tạo nghiệt mà, không thể dễ dàng tha thứ được.
Chu Thúy Hoa cũng đen mặt, hỏi: "Nguyên Thanh, lần này không thể buông tha dễ dàng. Mãi trong nhà mới kiếm được chút tiên, thế mà lại cam lấy đi đánh bạc, thật là ngu."
Liễu Phán Nhi gật đầu phụ hoạ: "Đúng là như thế. Những người này không chỉ đánh bạc, hơn nữa còn di vay nặng lãi ở bên ngoài. Đi thông báo với tất cả mọi người trong thôn, tránh phải nói từng lần một, quá phiền phức. Trực tiếp đến bãi đất trống ở trường học, nơi đó rộng, toàn thôn có thể đứng được."
"Ngươi cứ sắp xếp là được." Thôn trưởng Lý có chút nản lòng thoái chí, cảm thấy trong lòng khó chịu, niệm rách mồm, cũng không muốn xen vào chuyện của mấy con ma c.h.ế.t sớm này: "Nguyên Thanh, ngươi chuẩn bị trừng phạt bọn họ như thế nào?"
Lý Nguyên Thanh nghiêm túc, trâm giọng trả lời: "Neu những người này muốn như vậy thì cứ làm theo ước nguyện của bọn họ. Đánh ba mươi đại bản, đưa đến mỏ đá làm việc 3 năm. Nếu đi vay nặng lãi thì tăng thêm một năm, làm việc 4 năm ở mỏ đá. Có thể để cho bọn họ cảm thấy cuộc sống khốn khó."
Vốn là hắn còn muốn phạt tiền, nhưng cảm thấy nếu như thu tiền thì sẽ bị người khác hiểu lầm tham số bạc này.
Bởi vậy Lý Nguyên Thanh bàn bạc cùng Liễu Phán Nhi, không lấy tiền phạt, nhưng tất cả phải được đưa đến mỏ đá làm việc. Thôn trưởng Lý hít sâu một hơi: "Nguyên Thanh à, đánh ba mươi đại bản, có lẽ là sẽ không có ai có ý kiến, nhưng đưa đến mỏ đá làm việc ba, bốn năm thì có lẽ là người trong nhà sẽ làm loạn."
Liễu Phán Nhi híp mắt, lạnh giọng nói: "Những người này đánh bạc, chẳng lẽ người nhà của bọn họ lại không biết sao? Nếu đi báo cáo từ sớm thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Nhưng mãi đến khi bắt được bọn họ thì vẫn chưa có ai phản ứng lại. Nếu đã như vậy thì đương nhiên là ta phải phạt nặng."
"Nếu như bọn họ không vui, không phục tùng quản lý, thì lập tức cút khỏi thôn Cát Tường trấn Cát Tường cho ta. Ta không hi vọng những kẻ không biết hối cải kia làm ô uế địa phương này."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT