Lý Nguyên Thanh cười, vô cùng đắc ý: "Đám lính kia của ta cũng không ăn chay, cho dù là nghe ngóng tin tức hay bắt người cũng đều là người có năng lực." Liễu Phán Nhi cười, lộ vẻ vui mừng: "Nếu những người này tài giỏi như vậy thì phải để họ lại ở bên cạnh chúng ta. Bọn họ chuẩn bị chuyển tới sao? Ta đã làm rất nhiều nhà ở, đều dành cho những người này." Lý Nguyên Thanh, cười cười: "Những người đồng ý đi theo ta đều đã biết chuyển gia đình đến. Đợi đến kết thúc chuyện này thì ta sẽ cho từng nhóm bọn họ nghỉ, để bọn họ di chuyển sang bên này. Tiền thưởng của bọn họ cũng đủ để mua một căn nhà." Liễu Phán Nhi gật đầu: "Thuê nhà thì không cần tiền thuê, nhưng mà sẽ không có quyền sở hữu. Nếu mua nhà thì sẽ phải tốn tiên, nhưng mà đó sẽ là nhà của mình, sau này có thể mua bán. Nếu tính lâu dài thì, nếu người của chúng ta tới mua mấy căn nhà đó thì ta sẽ bán rẻ. Nếu người ngoài muốn mua thì ta sẽ không bán!"

Lý Nguyên Thanh cười khẽ: "Có rất nhiều người quen biết Đường đại ca và Trần đại ca, nhìn thấy cuộc sống của hai người kia thì bọn họ đều muốn mua nhà. Hơn nữa, ta còn cho bọn họ tiên thưởng, hoàn toàn không thiếu tiền."

Đang nói, Lưu Khuê từ bên ngoài sải bước đi tới, trên người vẫn còn khí lạnh: "Tướng quân, có hai mươi tám người trong thôn đánh bạc, còn có mười lam người trong tổ chức đánh cược, đã bắt được toàn bộ. Tạm thời bị nhốt ở nhà giam của trấn Cát Tường."

Mặc dù không dùng nhà giam nhiều nhưng lúc trước Liễu Phán Nhi vẫn sai người đi sửa chữa, không chỉ kiên cố mà còn rộng rãi.

Dù có hơn 40 người bị bắt vào thì cũng không cần chen chúc. Mỗi mười người một phòng giam thì vẫn còn thừa.

Lý Nguyên Thanh gật đầu một cái: "Các ngươi cũng khổ cực rồi, sau khi sắp xếp người trông coi thì đi nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai chúng ta có tinh thần thì sẽ thẩm vấn”

Lưu Khuê đáp lời: Vâng, tướng quân. Thu được ba vạn bốn ngàn hai lạng bạc, phiếu vay nặng lãi là 2800 lạng bạc. Sau khi xem xét giấy vay nợ, số bạc này không chỉ có của trấn Cát Tường mà còn có ở mấy thị trấn xung quanh như trấn Bạch Sa. Hiện tại cũng đã được cất giữ, có người đặc biệt trông coi."

Lý Nguyên Thanh đáp lời: "Thưởng hai mươi lượng cho tất cả những người tham gia vào tối nay."

Lưu Khuê ôm quyên: "Đa tạ Tướng quân ban thưởng."

Đợi đến khi Lưu Khuê rời đi, Liễu Phán Nhi thở dài một tiếng: "Ôi, cờ b.ạ.c là thứ toi tệ nhất! Một khi dính vào đánh bạc thì ta phải trừng phạt nghiêm khắc, để bọn họ chịu đau khổ như vậy thì bọn họ mới không tái phạm."

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻLý Nguyên Thanh rất tán thành: "Cứ dựa theo biện pháp lúc trước, cho đến mỏ đá làm việc. Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy thì sẽ để cho bọn họ nếm trải đau khổ."

Liễu Phán Nhi ngáp một cái: "Chúng ta cũng đi nghỉ ngơi sớm một chút, ta ngồi xe ngựa một đường cũng mệt mỏi. Nghỉ cho khỏe, ngày mai còn phải xử lý tình huống rối rắm kia."

Lý Nguyên Thanh ôm Liễu Phán Nhi đến phòng ngủ, mặc dù có chút tâm viên ý mã, nhưng dọc theo con đường này thật sự quá mệt mỏi.

Vừa mới lên trên giường, Liễu Phán Nhi lại ngáp mấy cái, nhắm mắt lại.

Lý Nguyên Thanh cảm thấy ở bên cạnh có người vợ mà mình yêu như vậy thì lòng tràn đầy hạnh phúc.

Còn về những chuyện khác thì phải đợi đến khi khỏe lại thì tính. Tối hôm đó được định sẵn là không yên tính.

Mấy thôn dân thật lòng chúc mừng Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhi trở về đã uống rất nhiều rượu, ve đến nhà thì nằm ngáy o o.

Mấy người vợ trong nhà đánh mấy cái, mắng vài câu, nhưng cũng tận tâm tận lực phục vụ chồng nhà mình.

Bưng nước nóng tới lau mặt, lau tay, rửa chân một cái.

Nhưng cũng có một số người phụ nữ đang đứng ngồi không yên.

Chồng còn chưa về nhà, người vợ trong nhà biết rõ nhất.

Trong khoảng thời gian này chồng thường xuyên về nhà khi tối khua, nói là ở bên ngoài chơi đùa uống rượu, tốn không ít bạc.

Hỏi nhiều vài câu thì sẽ bị quở mắng, thậm chí sẽ bị đánh.

Về sau lấy hết tiền trong nhà, nói là đi làm ăn, nhưng cũng nói rõ ràng.

Vợ của Lý Lục Lang là Vương thị nghe thấy chồng nói mớ, nhắm mắt lại là sẽ vui vẻ mà hô hào mở mở rộng tiểu, Báo Tử...

Mặc dù Vương thị không biết đánh bạc, nhưng cũng đã được nghe nói, cho nên mới biết chông mình đánh bạc.

Sau khi ép hỏi thì Lý Lục Lang liền thừa nhận, còn đưa số bạc mình thắng được cho Vương thị.

Lúc đầu Vương thị cũng vô cùng tức giận, làm ầm ï với Lý Lục Lang, mãi đến khi Lý Lục Lang cầm thỏi bạc về nhà. Vương thị nhìn số bạc sáng bóng trước mặt, còn nhiều hơn lúc trước hai lần thì không khỏi cảm thấy vui vẻ.

Không chỉ đ.ấ.m lưng cho Lý Lục Lang mà còn mua rượu, ở nhà phục vụ hắn ta thật tốt.

Lý Lục Lang trở về vào lúc nửa đêm, ngày hôm sau thì ngủ đến khi trời lên cao.

Cha mẹ chồng cảm thấy Lý Lục Lang rất lười biếng, hàng xóm cũng chế giêu Lý Lục Lang chơi đùa lung tung vào ban đêm, chơi đến mức không bò xuống nổi giường.

Vương thị còn nói hộ cho chồng, biểu thị Lý Lục Lang rất khổ cực.

Cha mẹ chồng thật sự cho rằng con trai con dâu đang vội vàng sinh con cho nên cũng không muốn nói nhiều.

Lúc này cha của Lý Lục Lang là Lý Thất gia gia, căn bản cũng không biết con trai nhà mình nghiện đánh bạc, hơn nữa càng lúc càng đặt cược nhiều hơn, còn trộm số bạc mà ông ta giấu ở dưới gầm giường đi đánh bạc.

Sau khi Vương thị ăn xong tiệc, chồng trở về không bao lâu thì lấy hết sạch bạc đi, muốn lấy lại hết.

Nói buổi tối hôm nay muốn cược nhiều tiên, kiếm nhiều bạc trở vê.

Không chỉ có như thế, Lý Lục Lang còn trộm năm trăm lạng bạc của cha mình. Vương thị lo lắng, nhưng không lay chuyển được Lý Lục Lang, lại không dám làm ầm, đánh thức cha mẹ chồng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Lục Lang leo tường rời đi.

Lúc này Vương thị càng không ngừng đi tới đi lui trong phòng, bình thường chồng sẽ quay vê nhà vào giờ Tý nửa đêm.

Bây giờ đã qua giờ Tý vào nửa đêm rất lâu rồi, nàng ta có thể nghe mơ hồ thấy tiếng gõ chiêng, bây giờ đã canh bốn sáng.

Vương thị cảm thấy mệt mỏi, ngồi ở trên giường chờ chồng, vô cùng mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Nghe thấy tiếng gà gáy thì lập tức giật mình. Vương thị nhìn khắp bốn phía, không thấy bóng dáng của chồng đâu thì lòng như lửa đốt.

Nếu như chồng ra ngoài làm chính sự thì thôi đi, Vương thị cũng có thể tìm người ra ngoài gióng trống khua chiêng mà tìm kiếm chồng.

Nhưng mà nàng ta biết chồng mình đi đánh bạc, nếu như bị bắt được thì sẽ rất thảm.

Có rất nhiều gia đình trong thôn Cát Tường trấn Cát Tường diễn ra tình huống tương tự.

Bây giờ trời đã sáng, những người vợ lo lắng cho chồng mình đều nhanh chóng đi ra khỏi cửa, lấy cớ mua thức ăn để ra ngoài đi tìm.

Đi đến quán rượu nhỏ mà bọn họ hay gặp nhau cũng không thấy bóng dáng.

Cũng không chỉ có một người như vậy, mà ngược lại còn có rất nhiều. Còn có những người vợ khác nhìn thấy Vương thị cũng chỉ gượng cười, tùy tiện tìm một cái cớ, không dám nói thật. Đêm hôm ấy, Triệu Lão Lại và mười bốn người trong nhóm cũng chỉ biết nhìn nhau.

Lúc này Triệu Lão Lại và thôn dân của thôn Cát Tường bị giam chung một chỗ, bởi vì lúc trước lão lấy thân phận khách để dụ dỗ mọi người.

Lúc trước khi Lý Lục Lang đánh bạc thì là chó con có gan rất lớn, lúc này lại vô cùng nhát gan, bị dọa khóc không ngừng. Triệu Lão Lại nhìn thấy Lý Lục Lang không ngừng khóc thì tâm phiền ý loạn, không nhịn được mà đá bay Lý Lục Lang.

"Khóc cái gì mà khóc? Khóc thì có ích lợi gì! Còn không mau nghĩ xem nên rời khỏi đây như thế nào?"

Lý Lục Lang bị đá ngồi bệt xuống dưới đất: "Cũng đã bị bắt lại, hơn nữa bị vây ba tầng trong ba tâng ngoài, cho dù chúng ta có cánh thì cũng không bay ra được!" Con ngươi của Triệu Lão Lại đảo một vòng: "Trấn Cát Tường chỉ là một cái trấn nhỏ, cũng không phải huyện nha, không có quyền giam chúng ta lại! Đây là phạm pháp!" Lý Lục Lang mang vẻ mặt đau khổ: "Nhưng mà chúng ta đánh bạc cũng là phạm pháp. Lúc trước Đức Thụy phu nhân đã hạ lệnh không được phép đánh bạc, bây giờ hốt gọn một mẻ chúng ta, đương nhiên sẽ phạt nặng." Triệu Lão Lại nghĩ đến số bạc bọn họ đã kiếm được trong khoảng thời gian này rơi hết vào tay Đức Thụy phu nhân và Lý Nguyên Thanh thì đau lòng một hồi. Nhưng bây giờ đau lòng cũng vô dụng, phải nghĩ cách để rời khỏi nơi này trước thì mới được.

Hai binh sĩ đang đi tuân tra nghe thấy tiếng của Triệu Lão Lại và Lý Lục Lang nói chuyện thì dở khóc dở cười.

"Mấy tên đánh bạc như các ngươi biết rõ phạm pháp mà còn đánh bạc, tội càng nặng thêm một bậc. Mặc dù trấn Cát Tường chỉ là một thị trấn, nhưng đây là do bệ hạ thân phong, nếu phạm pháp ở bên trong phạm vi trấn Cát Tường, ngoại trừ án mạng vô cùng khủng kiếp thì trấn trưởng có quyền xử lý tất cả mọi chuyện." "Đúng vậy, bây giờ tướng quân chúng ta trở về, đó cũng là một người quân kỷ nghiêm minh. Bình thường cảm thấy ghét nhất người đi đánh bạc hoặc vào thanh lâu. Ngươi có thể kém cỏi, nhưng không thể có nhân phẩm rách nát. Chờ xem, tướng quân nhất định sẽ không tha cho những người này."

Nghe thấy tiếng nói ở bên ngoài, cho dù là người của thôn Cát Tường, hay là những người trong nhóm kia cũng cảm thấy hoang mang.

Lần này không c.h.ế.t thì cũng bị lột da. Ông cụ Chu ở bên ngoài nhìn thấy nhân viên tuần tra vừa về thì trong lòng thấp thỏm.

Nhìn thấy nhi tử tới, ông cụ Chu vội vàng hỏi: "Lão tam, ngươi thật sự gửi lá thư này cho Đức Thụy phu nhân chưa?”

Chu lão tam gật đầu, nhỏ giọng trả lời: "Đã đưa thật rồi, chỉ cân Đức Thụy phu nhân và Lý Nguyên Thanh nhìn thấy thì mấy người Triệu Lão Lại sẽ không thể chạy thoát được. Cha, người yên tâm, sẽ không xảy ra sự nhầm lẫn nào. Lần này người không thông đồng làm chuyện xấu với mấy người bọn họ là được rồi."

Ông cụ Chu nghe xong thì thở dài một tiếng: "Ôi, mấy người Triệu Lão Lại kia đúng là đáng đời, có lẽ là mấy người này trong thôn Cát Tường sẽ hận quán rượu của chúng ta."

Chu lão tam xem thường: “Cha, đây là do người suy nghĩ nhiều, chúng ta mở cửa làm ăn, là chính bọn họ tới, cũng không phải do nhà chúng ta kéo người. Bọn họ đánh bạc, cũng không phải do người đưa qua, là do những người này lén lút đi theo Triệu Lão Lại. Triệu Lão Lại là bạn của người, nhưng người cũng không biết hắn ta như vậy, cũng bị hắn hãm hại."

Ông cụ Chu nghe thấy nhi tử an ủi thì trong lòng thoải mái hơn một chút.

Ngoài miệng thì nói lo lắng người trong thôn, thực ra ông ta biết cho dù người của thôn Cát Tường có ý kiến với ông ta, nhưng chỉ cần Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh không đối phó với ông ta thì những người khác cũng không dám làm gì.

Ông ta cũng không lo lắng Triệu Lão Lại khai ông ta ra mình có liên quan đến chuyện đánh bạc. Dù sao đó cũng là chuyện trước kia, ông ta đã rửa tay gác kiếm.

Ông ta chỉ lo lắng Triệu Lão Lại và những người khác sẽ khai chuyện ở mỏ bạc Tây Sơn ra. Dựa vào tính cách của Đức Thụy phu nhân và Lý Nguyên Thanh thì nhất định là bọn họ sẽ không tha cho.

Ông cụ Chu cầu nguyện trong lòng, hy vọng mấy người Triệu Lão Lại đừng nói lung tung.

Lúc này toàn bộ thôn Cát Tường nổ tung, tổng cộng có hai mươi tám người con trai không trở về vào đêm qua, đã mất tích. Chu Thúy Hoa vừa mới rời giường thì đã thấy vợ của Lý Lục Lang Vương thị đứng ở cửa: “Sáng sớm, vợ Lục Lang à, ngươi đứng ở cửa làm gì? Có việc thì vào rồi nói."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play