Cố Thiệu thậm chí còn phái người bố trí một văn phòng quản lí của triều đình trực tiếp ở Tây Bắc, hơn nữa vận chuyển máy móc chải lông dê qua bên này.

Chờ lông dê được chải chuốt sạch sẽ, sau đó vận chuyển đến kinh thành.

Không chỉ số lượng vận chuyển tăng mạnh, mà bởi vì lông dê được chải chuốt sạch sẽ, nên lông dê được vận chuyển còn đảm bảo được chất lượng.

Lý Nguyên Thanh khiêm tốn trả lời: "Đại tướng quân quá khen rồi, nương tử nhà ta ngày thường thích suy nghĩ này kia, nàng cũng rất khéo léo. Việc được bệ hạ tán thành với món đồ nàng nghĩ ra, cũng là vinh hạnh của nàng."

"Nguyên Thanh, ngươi không cần khiêm tốn như vậy, phu nhân của ngươi thông minh tài trí, chính là phúc của Đại Chu." Triệu Đại tướng quân cười nói, vẻ mặt không giấu sự hâm mộ.

Nghĩ đến Liễu Phán Nhi ưu tú như vậy, Triệu Đại tướng quân muốn vốn muốn cầu thân với đại nữ nhi Lý Dung của Lý Nguyên Thanh cho đứa con út của mình. Bất quá hiện tại thân phận của Lý Dung cô nương không bình thường, không chỉ là nữ nhi thân sinh của Kim Lăng hầu, còn là cháu gái của Lan Lăng hầu.

Không muốn để bệ hạ kiêng kị, đối tượng liên hôn của Triệu gia, không thể là võ quan, chỉ có thể chọn gia thế trong sạch, quan văn có chức vụ thấp.

Lý Nguyên Thanh cười cười: "Đại tướng quân, bên này đều đã an bài ổn thỏa rồi, ta cũng đã an bài người gieo trông một ngàn mẫu đất kia. Ta muốn hỏi một chút, chúng ta khi nào có thể hồi kinh?"

Lý Nguyên Thanh sửng sốt: "Như vậy có phải không tốt lắm không? Vốn ta còn nghĩ đến sau khi về kinh thành, nếu như không có việc gì thì sẽ cho các ngươi nghỉ phép để các ngươi về nhà."

Lý Nguyên Thanh cũng vô cùng vui vẻ, đã sớm chuẩn bị hành lễ, chuẩn bị hồi kinh.

Lý Nguyên Thanh cười sảng khoái: "Yên tâm, không thể thiếu điều tốt của các ngươi. Đúng rồi, thân binh của ta đồng ý đi huyện Thôi Dương có nhiều người không?"

Lưu Khuê cũng rất kích động: "Tướng quân, lần này chúng ta hồi kinh có được ban thưởng không?”

Sau khi đến kinh thành, giao lại công việc rồi hắn lập tức thỉnh cầu trở về phủ Tầm Dương huấn luyện thủy quân.

Lưu Khuê đắc ý cười: "Toàn bộ đều muốn đi theo đại nhân, ta đã sắp xếp 20 người, đang chuẩn bị để cho bọn họ rời đi sớm đón người nhà dựa theo địa chỉ đã để lại, sau đó thì đi đến huyện Thôi Dương."

Triệu đại tướng quân cười cười, ánh mắt nhìn về phía Lý Nguyên Thanh, rất tán thưởng: "Vừa rồi gọi ngươi tới đây là muốn nói cho ngươi biết ngày mốt chúng ta khởi hành hồi kinh. Bây giờ nghĩ lại thì đã nhiều năm ta không trở lại rôi. Lân này biên quan ổn định, trong vòng mười năm Tây Vân quốc không thể mạnh hơn được, không dám xâm chiếm. Hơn nữa chiến lược lông cừu có thể khống chế Tây Vân quốc và các quốc gia du mục và bộ lạc xung quanh, Tây Bắc không cần phải lo lắng nữa."

Lý Nguyên Thanh suy nghĩ một chút, sau đó lại nói: "Nếu có binh sĩ tâng dưới chót đồng ý đi thì cũng có thể để cho bọn họ đi qua. Phía nam có rất nhiều nơi để phát triển, khắp nơi đều cần người."

Lý Nguyên Thanh cười ha ha, vỗ vỗ vai Lưu Khuê: "Có câu nói này rất hay, phú quý không về quê giống như mặc áo gấm đi đêm. Các ngươi coi như là kiến công lập nghiệp, vê quê thăm phụ lão ở quê hương, tự mình đón phụ mẫu người thân đến trấn Cát Tường. Tuy là có một chút rắc rối nhưng ngươi không cảm thấy rất vinh quang sao?”

Lưu Khuê gật đầu: "Tướng quân, ngài nói đúng, ta sẽ lập tức nói với mọi người. Nếu có người đồng ý thì cứ đợi đến khi trở lại kinh thành, lĩnh ban thưởng xong thì lại vê nhà."

Lưu Khuê cũng sửng sốt, kích động hỏi: "Đại nhân, thật sự có thể sao?"

Lý Nguyên Thanh nghĩ như vậy, Triệu đại tướng quân cũng nghĩ như thế, trăm phương nghìn kế giữ lại binh lính muốn về quê, hơn nữa còn cho bọn họ bạc để bọn họ về quê đón người nhà.

Mọi người đã nhìn thấy bên phía tây bắc trông lương thực, thu hoạch rất tốt, hơn nữa có thể được chia nhiều đất như vậy làm cho tất cả người có gia cảnh nghèo khó không có đất thì đều sẵn lòng tới đây.

Bởi vậy Lý Nguyên Thanh ngoại trừ mang theo thân binh của mình thì những người khác cũng không nhiều.

Tuy nhiên như vậy cũng tốt, ít người sẽ sắp xếp tốt hơn, Lý Nguyên Thanh tự an ủi mình, cũng đều là chi chính của hắn, trung thành với hắn.

Cuối cùng cũng đến ngày rời đi, Từ chưởng quỹ bán rượu cao và La chưởng quỹ bán ớt, nhao nhao đến tiễn, còn đưa cho Lý Nguyên Thanh hơn một ngàn lượng bạc làm quà.

Lần này Triệu đại tướng quân cũng hồi kinh báo cáo công việc, vì để có thể trở về sớm bọn họ cưỡi ngựa suốt dọc đường.

Trời lạnh, gió lạnh thấu xương.

Bên trong áo bông của Lý Nguyên Thanh mặc áo len quần len, hơn nữa còn đưa cho Triệu đại tướng quân một bộ.

Dựng trại đóng quân và ăn uống ngoài trời.

Lý Nguyên Thanh gật đầu phụ họa: "Hiện tại giá ớt còn cao, đợi đến năm sau người trông nhiều hơn, dân chúng bình thường cũng có thể ăn được."

Triệu đại tướng quân cởi áo bông bên ngoài, trực tiếp mặc áo len quần len, thêm một bộ trường bào, bên trong bát mì bỏ một lớp mỡ cừu ớt đỏ.

Lý Nguyên Thanh cười cười: "Cho nên mỡ cừu cay rất thịnh hành ở Tây Bắc, vừa xuất hiện đã nhanh chóng được tôn sùng. Chúng ta đi đường cũng có thể ăn ngon."

"Mỡ cừu cay này rất tốt, nhất là khi chúng ta đi đường ăn thứ này có thể giúp toàn thân đổ mồ hôi, cơ thể cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều."

Hắn ta vừa ăn vừa tán thưởng.

Triệu đại tướng quân gật đầu, cho là đúng: "Trước kia đi đường chỉ có thể đun một ít nước nóng ăn với lương khô không có vị. Nhưng mỡ cừu cay thì khác cho vào trong mì quả thực chính là tuyệt vời."

Lửa trại từ từ tăng lên, nhiều ánh sáng hơn đồng thời cũng mang lại sự ấm áp.

Chu Bình Đế đứng ở cửa thành, nhìn binh mạnh tướng giỏi cưỡi ngựa đến, trong lòng hào hùng.

Dọc theo đường đi là bởi vì có mỡ cừu cay mới làm cho mùa đông này đi đường không bị quá lạnh.

Nửa tháng sau, Triệu đại tướng quân mang theo năm ngàn ky binh ở lại quân doanh ngoài thành, hắn ta dẫn theo Lý Nguyên Thanh và các tướng sĩ khác vào thành.

Triệu đại tướng quân cười ha ha: "Nhà trước phòng sau vườn rau bên trong trông một ít là đủ ăn rồi. Thứ này là gia vị không thể ăn như cơm. Nhưng sau khi thiếu đi thì lại cảm thấy thức ăn không có mùi vị."

Đó là lý do tại sao đất nước thường bị chiến tranh xâm hại.

Hắn ta muốn trở thành một hoàng đế cần chính anh minh, tuyệt đối không thể ngu ngốc giống như phụ hoàng.

Đất đai Đại Chu rộng lớn, tài sản phong phú luôn là đối tượng của các nước xung quanh.

Năm ngoái và năm nay đánh cho Tây Vân quốc thất bại thảm hại, thành nên chiến công to lớn làm cho tâm trạng của Chu Bình Đế hào hùng.

Hoàng đế trước kia không phải không muốn kiên quyết tiến thủ chỉ cái giá phải trả khi đánh giặc là rất lớn.

Thay vì bị động bị xâm chiếm, Chu Bình Đế vẫn cảm thấy chủ động xuất kích có lẽ càng có tác dụng.

Nhưng bây giờ hắn ta có võ tướng có năng lực, còn có cây trồng năng suất cao cùng với các loại công cụ cải tiến.

Một khi trong nước có thiên tai không cứu trợ kịp thời, dân chúng lập tức sẽ có hỗn loạn, dân chúng lầm than, triều đình rung chuyển.

Cho dù là đánh thắng trận thì có đôi khi cũng có thể tiêu hao hết ngân khố.

Chu Bình Đế có lòng tin tăng lên tài sản của Đại Chu, có thể cung cấp vật tư chuẩn bị chiến đấu không ngừng.

Hiếu chiến chắc chắn sẽ có c.h.ế.t chóc.

Chẳng qua hiện tại không thể nóng nảy, nhất định phải đợi đến khi thiên thời địa lợi nhân hòa đều đạt tới thì mới có thể dần dần thực hiện tham vọng lớn lao của hắn ta.

Đám người Triệu đại tướng quân và Lý Nguyên Thanh nhìn thấy Chu Bình Đế tự mình đến nghênh đón, bọn họ cũng cực kỳ kích động.

Mấy người Triệu đại tướng quân quỳ trên mặt đất: "Không phụ bệ hạ ủy thác, chiến thắng Tây Vân quốc, bảo vệ uy danh Đại Chu ta."

Chu Bình Đế vội vàng khom người, tự mình nâng Triệu đại tướng quân dậy nói: "Các tướng sĩ bình thân, biên quan Đại Chu có thể ổn định, quốc thái dân an đều là bởi vì có các tướng sĩ đã liều mạng, dũng cảm g.i.ế.c địch."

Dân chúng cùng tướng sĩ xung quanh cũng hô to: "Đại Chu vạn tuế, bệ hạ vạn tuế, tướng sĩ Đại Chu vạn thắng!"

Chu Bình Đế lại đón Triệu đại tướng quân lên ngự liễn*.

*Ngự liễn: xe ngựa của hoàng đế.

Triệu đại tướng quân từ chối: "Thân thể vạn tôn của bệ hạ, mạt tướng không dám."

Chu Bình Đế cười cười: "Đại tướng quân vì trẫm nam chinh bắc chiến, trong lòng trãm vẫn luôn nhớ kỹ. Hôm nay, trẫm dắt ngựa vì đại tướng quân."

Triệu đại tướng quân cũng không dám đi lên: "Bệ hạ chiêu hiên đãi sĩ, mạt tướng bội phục. Bệ hạ vì mạt tướng mà dắt ngựa, mạt tướng không dám nhận."

Nếu như không kịp thời giao binh quyền, kịp thời lui về phía sau thì tất nhiên tiếp theo sẽ bị Chu Bình Đế kiêng dè.

Cuối cùng Chu Bình Đế nắm tay Triệu đại tướng quân, cùng nhau đi vào thành.

Không trách được lúc trước Triệu đại tướng quân dặn dò hắn rất nhiều chuyện, vì sau khi đến kinh thành, Triệu đại tướng quân sẽ giao lại quân quyên.

Lý Nguyên Thanh nhìn thấy rõ ràng, trong lòng thở dài một tiếng.

Hình ảnh quân thân hòa hợp lần này càng làm cho dân chúng cùng triêu thần phía sau vui mừng không thôi.

Chu Bình Đế tiếp đón Triệu đại tướng quân long trọng như thế, hơn nữa cho dù là qua hệ thông gia, nhưng danh tiếng của Triệu đại tướng quân trong quân đội quá cao, thậm chí công lao còn cao hơn chủ.

*Chiêu hiền đãi sĩ: thời phong kiến, chỉ vua chúa, quan thân hạ mình kết bạn với người hiền tài.

Một khi có chiến sự, võ tướng Triệu gia vẫn có thể khoác áo giáp ra trận, dũng cảm g.i.ế.c địch, lại lập quân công.

Tuy nhiên bọn họ suy xét vấn đề từ góc độ của Hoàng đế thì cảm thấy có thể hiểu được.

Triệu đại tướng quân cùng với Triệu gia được lễ nghi và tôn trọng như vậy, uy vọng trong dân chúng và quân đội cũng càng cao.

Lý Nguyên Thanh có thể nghĩ đến, Cố Thiệu cũng nghĩ đến.

Lý Nguyên Thanh quay đầu thì lập tức nhìn thấy Lý Nam, đứng bên cạnh Lý Nam còn có Liễu Phán Nhi, Lý Dung và Lý Tiểu Bảo.

Vừa mới vào cửa thành, Lý Nguyên Thanh đã nghe thấy A Nam gân cổ họng lên hét to: "Phụ thân, phụ thân! Đầu nhìn xem, tướng quân trẻ tuổi đẹp trai nhất, mạnh mẽ nhất là phụ thân ta.

Lúc này Lý Nam đang đứng trên lầu hai ở bên đường, hét to xuống phía dưới.

Triệu gia lui vê phía sau một bước là vì sau này có thể tiến thêm một bước.

Lý Nguyên Thanh nở nụ cười, thê tử, hài tử của hắn đều ở kinh thành chờ hắn.

"Còn cả con nữa. Phụ thân con là đại tướng quân, đại anh hùng." Bàn tay nhỏ bé của Lý Tiểu Bảo không ngừng võ tay, tiếc không thể nói cho mọi người bên ngoài đều biết phụ thân cậu rất lợi hại.

Lý Nam kích động, lắc lắc cánh tay Liễu Phán Nhi: "Mẫu thân, vừa rồi phụ thân nhìn thấy con, còn vẫy vẫy với conl"

Cho dù Lý Nguyên Thanh đã cố gắng giảm tốc độ nhưng những người phía sau cứ thúc giục, hắn không còn cách nào khác chỉ có thể tiếp tục đi. Một lát sau hắn đã đi qua quán trà.

Bây giờ hắn có thể thông qua những nỗ lực của chính mình để bảo vệ tốt hơn cho thê nhi của mình.

Lý Dung cũng gật đầu: "Cũng nhìn thấy con nữa."

Chiến thắng trở về, chứng kiến những nỗ lực của hắn trong hai năm qua.

Ánh mắt Liễu Phán Nhi ửng đỏ, chớp chớp mắt, một năm đã trôi qua.

Nàng thật sự hy vọng Lý Nguyên Thanh có thể được bệ hạ sắp xếp ở lại để cả nhà bọn họ được đoàn tụ, đừng phái Lý Nguyên Thanh đến Tây Bắc nữa. Nơi đó thực sự quá xa.

Nếu tiếp tục như vậy thì Liễu Phán Nhi bắt đầu xem xét đến việc chuyển nhà đi Tây Bắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play