Hai người vừa đi vừa khách sáo nói chuyện, cùng nhau đi đến phòng tiếp khách.

Miêu Nhi Tỷ dâng trà, nước trà bây giờ khác với những loại trà nước đục khác, nước trà trong veo, có thể thấy rõ lá trà ở trong ly.

Theo nhiệt độ bốc lên, một hương thơm thanh mát quanh quẩn ở chóp mũi.

Ánh mắt Cứu công chúa sáng lên: "Trà này ngon, sạch sẽ. Ngày thường khi uống trà, trà được nung sôi, bỏ rất nhiều thứ trong đó, ngược lại lá trà chỉ là một phần nguyên liệu thôi."

"Nếu Cửu công chúa thích, khi trở về, ta mang tặng người một ít." Liễu Phán Nhi cười khẽ, rồi lại lộ vẻ mặt khó xử: "Công chúa, đem những đồ vật này vào trong cung, có gây phiền toái gì không? Nếu không, ngài thường xuyên tới đây, ta pha trà cho ngài dùng?”

Thấy bộ dáng cẩn thận của Liễu Phán Nhi, Cửu công chúa cười: "Ta thấy ngươi là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, trong cung không có đáng sợ như vậy đâu. Bình thường ta ra ngoài cung, thấy điểm tâm ở Hạnh Hoa Lâu cũng không tồi, cũng sẽ mua một ít tiến cung. Thấy cái gì thú vị, mới mẻ, cũng sẽ mua một ít giữa lại gửi cho mẫu thân ta nếm thử."

"Tuy rằng nói mấy thứ này khi tiến cung, yêu cầu các loại kiểm tra đo lường, hơn nữa trước khi dùng, cũng phải phân thành những khối nhỏ đưa cho nội thị nếm thử trước, nhưng mà có thể mang vào. Không cần lo lắng, vừa rồi uống rất ngon, ta tin ngươi."

Liễu Phán Nhi cũng vò đầu, trước kia xem kịch cung đấu, âm thầm hạ độc, khiến người khác sinh non, có chút sợ hãi. Khoảng thời gian trước đây, nàng còn bị quận chúa Vệ Lam hãm hại, cho nên luôn có lòng đề phòng với người trong cung.

"Được chứ, những chuyện ta kể chỉ là những thú vui nhỏ của nhân gian, chuyện ở đại thành thật sự ta không biết nhiêu, mong Cửu công chúa đừng ghét bỏ." Liễu Phán Nhi cười cười, nàng rất giỏi nói chuyện, nhất là nói với những người bằng hữu.

Cửu công chúa mặt lộ vẻ xấu hổ, đều là do quận chúa đã làm hư thanh danh của hoàng gia: "Hoàng huynh đã trừng phạt Vệ Lam, phạt ở trong Đại Lâm Tự lễ Phật sám hối ba năm, không được ra ngoài. Nàng ta là người không thịt không vui, ba năm không thể ăn thịt, nhất định có thể nhớ kỹ giáo huấn lần này."

"Được rồi, hôm nay quấy rây Đức Thụy phu nhân vậy, vừa lúc ta cảm thấy rất hứng thú với vùng đất Giang Nam, phu nhân hãy kể cho ta nhiều hơn. Lớn như vậy, ta chưa rời khỏi kinh thành, rất muốn được ra bên ngoài nhìn thử, nhưng mẫu phi và hoàng huynh đều không cho phép." Liễu Phán Nhi cho rằng công chúa sẽ cự tuyệt, nhưng không nghĩ tới Cửu công chúa lại đáp ứng.

Liễu Phán Nhi lộ vẻ cảm kích: "ân tình này vô cùng to lớn, ta thực cảm kích. Cơm trưa đã được chuẩn bị xong, công chúa dùng xong bữa cơm rồi hãng đi?"

Tuy trăm nghe không bằng mắt thấy, nhưng bây giờ phương tiện di chuyển không tiện, ra cửa một chuyến, thì phải đi rất lâu, thái phi và bệ hạ không cho phép Cửu công chúa đi ra ngoài, cũng là có đạo ly.

"Vậy là tốt rồi." Liễu Phán Nhi cười cười: "Ta sợ xảy ra chuyện gì, cũng may bệ hạ cùng hoàng hậu nương nương nương anh minh, bằng không ta không kịp chờ phu quân trở về, đã sớm dọn đồ chạy về Giang Nam."

Ở hoàng gia, bữa cơm trưa rất yên tĩnh, nhưng ở chỗ này không giống, đại gia vừa dùng cơm, vừa nói chuyện.

Liễu Phán Nhi thấy cữu công chúa như vậy, nàng coi nàng ấy như bằng hữu, nàng kể chuyện vừa thú vị mà lại sinh động, làm Cửu công chúa muốn lạc trong cảnh tượng nàng tạo ra, làm nàng ấy càng muốn ra thế giới bên ngoài nhìn một chút.

Giữa trưa, trên bàn cơm, thời điểm người lớn và những tiểu hài tử đang nói chuyện với nhau.

Ánh mắt cửu công chúa sáng lên: "Đại thành, có thể lớn hơn kinh thành không? Ta đối với những chuyện ở kinh thành không mấy hứng thú, đối với các đại thành khác cũng không thích. Ta chỉ hứng thú với những chuyện chưa được tiếp xúc thôi. Phu nhân cứ nói đi, ta rất thích nghe!"

Lúc đầu Cửu công chưa còn không quen lắm, nhưng nghe bọn họ kể đến những nơi thú vị, nàng ấy cũng bắt đầu nói theo.

Cuộc gặp gỡ ngày hôm nay nói chuyện rất vui vẻ

Cửu công chúa quyết định, Đức Thụy phu nhân thú vị này sẽ thành bằng hữu của nàng ấy. Nếu là bằng hữu, về sau có thể thường xuyên đến chơi rồi.

Sau khi ăn cơm xong, bọn họ cùng nhau đi tản bộ.

Đi ngang qua Võ Trường, Cửu công chúa nhìn thấy có một cái roi nhỏ, hỏi: "Cái roi nhỏ đó của ai?"

Lý Nam trả lời: "Là của ta, công chúa, người cũng có một cái roi phải không, nó rất lợi hại phải không?”

Đương nhiên Cữu công chúa sẽ không mèo khen mèo dài đuôi, vì thế nàng ấy dùng hành động nói cho Lý Nam biết nàng ấy dùng roi rất lợi hại.

Chỉ thấy Cửu công chúa lấy cái roi từ bên hông ra, quất vào cọc gỗ bên kia. Theo đường roi truyền đến tiếng xé gió, dây roi quất mạnh vào cọc gõ, lưu lại vết hăn rất sâu.

Thời điểm trở về, Cửu công chúa vui vẻ rạo rực rời đi trong tay cầm lá trà đựng trong ống trúc của Liễu Phán Nhi.

Cái miệng nhỏ Lý Nam hé mở: "Cửu công chúa, đó được làm từ gỗ cây du, rất rắn chắc. Ngài có thể để lại một vết hằn sâu như vậy. Công chúa, ngài thật lợi hại. Ta sẽ học hỏi thật tốt, mong tương lai sẽ lợi hại giống như ngài vậy. Như vậy, ta có thể bảo vệ mẫu thân rồi."

Cửu công chúa thấy Lý Nam vẻ mặt kính nể nhìn nàng ấy, lòng hư vinh được thỏa mãn: "Nếu ngươi muốn học, về sau ta sẽ thường xuyên đến chỉ giáo ngươi."

Trong tiềm thức, bốn hài tử luôn muốn mau lớn lên, để có thể bảo vệ thân nhân của mình.

Tuy đã qua một năm cả nhà chạy nạn, những chuyện đó dần phai nhạt trong ký ức của Lý Nam, nhưng con bé sẽ không bao giờ quên được hình ảnh mẫu thân ra sức chiến đấu, bảo hộ bọn họ.

Dẫn bọn nhỏ luyện roi trong chốc lát, Cửu công chúa mới chuẩn bị cáo từ rời đi.

Mặt Cửu công chúa ửng đỏ: "Cái cọc gỗ này thật cứng, ta không thể đánh gãy nó được."

Thật vất vả mới đến nơi, thư tín cũng bị mất.

Cùng lúc đó, Lý Nguyên Thanh đang ở Tây Bắc, rốt cuộc cũng nhận được thư của Liễu Phán Nhi gửi từ kinh thành đến.

Những bức thư trước gửi đến, Lý Nguyên Thanh không thể nhận được, bởi vì người truyền tin giữa đường bị thổ phỉ đánh cướp.

Cùng Đức Thụy phu nhân nói chuyện phiếm thật thú vị, không giống những người khác khi đối mặt với nàng ấy, nho nhã lễ độ, xa cách, không thú vị, nàng ấy nghĩ về sau sẽ thường xuyên đến đây chơi.

Hiện tại số ớt cay đem ra ngoài đã bán hết, Số ớt lưu lại làm hạt giống cũng lần lượt được hái xuống, hạt giống được thu thập tốt, sau đó phân phát cho bá tánh và binh sĩ nguyện ý ở lại Tây Bắc trồng trọt.

Nếu hiện tại đã nhận thân, cũng là chuyện tốt với Lý Dung.

Là con người, đương nhiên phải biết rằng chính mình đến từ đâu, sau này sẽ đi về đâu?

Nội dung bên trong nói về thân thế của Lý Dung, Lý Nguyên Thanh cũng ngoài ý muốn.

Triệu Đại tướng quân vỗ vỗ bả vai Lý Nguyên Thanh: "Nguyên Thanh, ngươi đánh giặc rất lợi hại, hơn nữa trí dũng vô song. Không nghĩ tới nương tử của ngươi cũng rất lợi hại, lại có thể nghĩ đến cách dùng lông dê để khống chế những dân tộc du mục xung quanh. Nếu nuôi dê có thể kiếm ra tiền, có thể dùng lông dê đổi lấy lương thực của Đại Chu, như vậy những bá tánh đó cũng không muốn gây chiến nữa."

Lý nguyên Thanh trong lòng tự hào, người làm ăn có tư duy của người làm ăn, khống chế mạch m.á.u kinh tế của quốc gia khác.

Lần lược bọn họ thu được rất nhiều lông dê, vật phẩm không ngừng được vận chuyển đến kinh thành.

Hoàng đế Chu Bình cũng là một hoàng đế kiên quyết dám nghĩ dám làm, các đại thân dưới trướng cũng có tư tưởng rộng mở, nên quyết định như vậy đương nhiên được thông qua.

Liễu Phán Nhi am hiểu nhất chuyện này, hơn nữa trình báo cho bệ hạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play