Bà thường xuyên thông qua bộ dạng này của cháu gái mà tưởng nhớ đến nhi tử đã qua đời, nhưng bà hoàn toàn không ngờ tới, tôn nữ càng lớn lại càng hạn hẹp như thế.
Chỉ vì một tên nam nhân, mà không thèm quan tâm đến mặt mũi và tôn nghiêm của hoàng tộc.
Tuy rằng Lý Nguyên Thanh thực sự rất tố, nhưng người ta cũng đã thành thân rồi, lại còn lập được công lao hiển hách cho bệ hạ, hiện tại còn đang nhận được sự coi trọng của bệ hạ, làm sao có thể để mặc cho Vệ Lam quận chúa đạt được ý muốn đây?
"Đánh con là còn nhẹ, quy củ ngày thường con học được đi đâu hết cả rồi?Lễ nghi của con đâu hết rồi?" Chu thái hậu lạnh giọng hỏi, ánh mắt tức giận: "Vừa rồi có một tiểu thái giám dám ở trong tẩm cung của ai gia thẳng mặt quở mắng con, bệ hạ phạt con sao chép quy củ cung đình một trăm lân, còn không phải muốn vả vào mặt của ta sao? Là do ta không dạy dỗ con cẩn thận, mới để con làm ra được một chuyện vô lễ đến như thế."
Quận chúa Vệ Lam bụm mặt, vành mắt đỏ hoe, khóc nức nở,"Tổ mẫu, đó chẳng qua chỉ là một phụ nhân*, một phụ nhân quê mùa học được chút mánh khóe xảo quyệt, nào có cao quý được như Vệ Lam quận cháu là con?”
*phụ nữ đã có chồng.
Mặc dù trong lòng Chu Thái Hậu cũng nghĩ như thế, cũng thấy chướng mắt Liễu Phán Nhi có xuất thân nông thôn. Nhưng mà nữ tử có xuất thân từ nông thôn này, mưu kế đa đoan, luôn dâng lên cho bệ hạ những thứ đồ tốt hữu ích cho quốc gia và nhân dân, vậy thì đâu phải chỉ là một phụ nhân tâm thường.
"Vê sau không được phép nói mấy lời nhảm nhí như vậy nữa. Quản cái miệng của con cho tốt đi, nếu không kết cục của con sớm muộn gì cũng giống như phụ thân con đấy." Chu Thái Hậu sắc mặt u ám, trong lòng vừa tức giận vừa buồn bã.
Cuộc đối thoại của Chu Thái Hậu và Vệ Lam quận chúa nhanh chóng bị truyền tới tai của Chu Bình đế.
Vệ Lam quận chúa sợ tới mức run bần bật, nàng ta vẫn còn nhớ chút ký ức lúc nhỏ, nàng ta không muốn chết, nhưng nàng ta cũng không muốn buông tha cho Đức Thụy phu nhân Liễu Phán Nhi.
Tuy rằng trong nhà vẫn còn bốn hài tử, nhưng tất cả đều không phải ruột thịt, chờ sau khi nàng ta gả cho Lý Nguyên Thanh, nhất định sẽ sinh hài tử ruột thịt cho Lý Nguyên Thanh. Còn đám dưỡng tử dưỡng nữ đó, liền không đáng nhắc tới. Chỉ cần Liễu Phán Nhi c.h.ế.t đi, thì tất cả mọi chuyện đều giải quyết ổn thỏa.
Cũng may lúc trước từng nghe ma ma nói, đã sắp xếp người vào trong nhà của Liễu Phán Nhi ở phường Bình Khang.
Vệ Lam quận chúa vừa ngồi sao chép cung quy, vừa nghĩ đến bộ dạng của Lý Nguyên Thanh lúc cứu nàng, trông giống hệt như thần tiên hạ phàm, khắp người đều lan tỏa khí chất anh hùng không thể che giấu.
Nếu như nhi tử ruột thịt của bà thừa kế ngôi báu, thì bà sao đến nỗi phải chịu đựng ủy khuất và nhịn nhục giống như hiện tại cơ chứ?
Đức Thụy phu nhân cho dù có xuất thân ở nông thôn, thì đã làm sao?
Vấn đề xuất thân thật sự quan trọng đến vậy hay sao?
Năm đó hắn ta cũng chỉ là nhi tử của một cung nữ, bị mọi người khinh thường, hiện tại chẳng phải đang ngồi ở nơi cao cao tại thượng, làm chủ thiên hạ hay sao?
Ánh mắt của Chu Bình đế mờ mịt không rõ, cao quý?
Tại sao người khác không hề phát hiện ra loại nông sản có năng suất cao, mà nàng lại có thể phát hiện? Tại sao người khác không thể cải tiến được giống cây trồng tốt mà nàng lại có thể? Tại sao người khác không thể chế tạo được cày Khúc Viên và các loại nông cụ hữu ích khác mà nàng lại làm được?
Tất cả là bởi vì Đức Thụy phu nhân Liễu Phán Nhi thông minh, hiểu biết, hơn nửa còn giỏi động não, phát hiện ra vấn đề trong sinh hoạt, sau đó nghĩ ra biện pháp để giải quyết vấn đề.
Một nữ tử như vậy, từng cử chỉ động tác, đều ban ơn cho nhân dân khắp cả nước, so với một quận chúa chỉ biết tiêu xài hoang phí mồ hôi nước mắt của nhân dân thì tốt hơn nhiều.
Chính sách đối ngoại của tiền triều khá nhu nhược, toàn đẩy công chúa, và quận chúa đi hòa thân.
Sau khi Đại Chu được thành lập, Thái Tổ đã huỷ bỏ kiểu chính sách đối ngoại này, từ đó quận chúa công chúa không phải rời xa quê hương để đi hòa thân nữa, nên thậm chí một chút lợi ích cũng không có.
Được hưởng thụ vinh hoa phú quý, mà không nghĩ đến việc cân đền đáp cho quốc gia như thế nào, trong đầu toàn chứa nam nhân. Còn vì một người nam nhân mà không từ thủ đoạn, thật sự là tâm nhìn nông cạn, không xứng đáng được nhắc đến.
Hơn nữa, Lý Nguyên Thanh còn là một đại tướng quân hiếm có khó tìm. Nếu bồi dưỡng thật tốt, nhất định có thể thành công trở thành một vị tướng tài đủ sức thống lĩnh toàn quân. Kể từ đó, khó gặp đại tướng. Hảo hảo bồi dưỡng, tất nhiên có thể thành công tân một cái lĩnh quân đại tướng. Kể từ đó, việc người của Triệu gia rút lui, cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến quân đội của Đại Chu.
Hắn ta tuyệt đối không cho phép người khác làm lôi kéo, vấy bẩn Lý Nguyên Thanh.
Hon nữa, Đức Thụy phu nhân vẫn còn hữu dụng, cũng không kém hơn so với Lý Nguyên Thanh.
Chu Bình đế tự nhận là không phải hôn quân, lại còn có một phen báo thù, tuyệt đối không thể làm ra những chuyện ngu ngốc.
Lương Bảo phái người truyền tin cho Liễu Phán Nhi, thông báo cho nàng biết kết quả xử phạt của bệ hạ và hoàng hậu nương nương.
Bởi vì số lượng có hạn, cho nên giá cả cũng rất đắt, nhưng kẻ có tiên ở kinh thành rất nhiều, không thiếu nhất chính là người có tiên. Chỉ cần là đồ vật nào tốt, tự nhiên sẽ có người ra giá.
Như vậy là đủ rồi.
Còn tuyển thêm nhất nhiều công nhân, mỗi ngày có thể sản xuất được một trăm cân sản lượng, nhưng nguồn cung vẫn luôn thiếu hụt.
Cỗ máy dệt và khung dệt vải đã được dâng lên triều đình, nhưng Liễu Phán Nhi và Tê tam phu nhân, còn có Cố gia, đã chiếm hết cơ hội đầu tiên, trước hết chế tác và thu thập rất nhiều lông dê, đồng thời liên tục sản xuất ra các loại len sợi có độ dày mỏng khác nhau.
Có hoàng thái hậu ở đây, Vệ Lam quận chúa vẫn có chỗ dựa, bệ hạ cũng không thể không quan tâm đến mặt mũi của thái hậu.
Mùa thu năm nay, len sợi và áo lông là xu hướng trang phục thời thượng nhất.
Sau khi biết được tin Vệ Lam quận chúa hiện giờ đang bị cấm túc, Liễu Phán Nhi cuối cùng cũng thấy yên tâm. Từ thái độ của bệ hà và hoàng hậu, có thể thấy được, bọn họ cũng không hề tán thành với hành động của Vệ Lam quận chúa.
"Tuy rằng không được suôn sẻ như đồ mới, nhưng vẫn dùng được. Nếu thấy đồ cũ chướng mắt, cũng có thể ban thưởng cho hạ nhân, để bọn họ dệt lại thành áo lông. Không giống quần áo của gia đình giàu có hiện tại, cho dù không mặc nữa, cũng không thể tùy ý ban thưởng cho hạ nhân, chỉ có thể cất vào một chỗ, lãng phí biết bao."
"Liễu muội muội, nếu chúng ta có thể buôn bán len sợi ở Giang Nam thì tốt quá rồi, kiếm được càng nhiều tiên hơn. Chờ chúng ta tăng gia sản xuất, thì e là những thương nhân khác cũng bắt đầu mó tay vào làm rồi, lời lãi tuyệt đối không thể tốt được như hiện tại."
Liễu Phán Nhi lại không cho là đúng, cong môi cười,"Đồ hiếm thì mới đắt. Nếu quá nhiều, giá cả tất nhiên sẽ hạ xuống. Tuy nhiên chỉ cân chất lượng của chúng ta tốt, thì đương nhiên giá cả sẽ cao hơn của người khác, tự khắc sẽ có người đến mua. Kỳ thật loại đồ vật như len sợi này, gia đình giàu có cũng chỉ mặc trong suốt một năm, sang năm thứ hai liền không muốn mặc lại đồ cũ nữa, chỉ cần tháo rời nó và đun sôi trong nước nóng, len sợi lại có thể khôi phục như thường.
Tê tam phu nhân mỗi ngày đều không khép được miệng, tuy nhiên lại nghĩ đến bởi vì sản lượng thấp, nên đành phải từ bỏ thị trường khác, lập tức có chút đau lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT