"Cuộc sống tốt lên, thì sẽ không tùy tiện phá hoại, một khi bọn họ có mưu đồ bất chính, chiến mã của bọn họ ít đi, sức chiến đấu cũng sẽ giảm xuống, ngoài ra, chúng ta lập tức chấm dứt mậu dịch, đối với bọn họ, những lông cừu kia xem như vô dụng; thịt bò thịt cừu không ăn hết, tôn trong tay bọn họ, cũng sẽ tạo thành lãng phí cực lớn, hậu quả như vậy, sẽ khiến bọn họ tự loạn mà mất vị thế."
Ánh mắt của Chu Bình Đế sáng lên: "Những lời này của Đức Thụy phu nhân, khiến ta nghĩ đến thời Xuân Thu, điển tích Quản Trọng lợi dụng số tiền lớn mua nai, không tốn một binh lính nào đánh bại Sở quốc."
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Bệ hạ anh minh, thật ra thần phụ chính là ý này. Tuy những quốc gia kia cũng sẽ có người hiểu được nguy hại trong đó, nhưng có lợi ích to lớn, đại cuộc khó có thể thay đổi."
Chu Bình Đế nở nụ cười, nhìn về phía Liễu Phán Nhi với ánh mắt khá tán thành: "Cách của Đức Thụy phu nhân thật tinh diệu, lát nữa trẫm sẽ thương lượng nghị chính với triều thân."
Liễu Phán Nhi cung kính trả lời: "ÐĐều là bệ hạ khiêm tốn, bình dị gân gũi, đồng ý nghe thiển kiến của thần phụ. Thần phụ bằng lòng nộp bản vẽ máy chải thô và máy dệt sợi lên triêu đình, tận hết sức lực hèn mọn này."
Triệu hoàng hậu từ thái độ của Chu Bình đế nhìn ra được đề nghị của Liễu Phán Nhị, hẳn là rất có triển vọng, vì vậy càng thêm khách sáo với Liễu Phán Nhi.
Đợi đến lần này Liễu Phán Nhi tiến cung, lại nhận được rất nhiều ban thưởng.
Lương công công đích thân tiễn Liễu Phán Nhi ra ngoài, nửa đường gặp Vệ Lam quận chúa với trang phục lộng lẫy, dẫn theo cung nữ và nội thị, oai nghiêm hùng hồn đi tới trước mặt.
Nếu Vệ Lam quận chúa này giống như công chúa Tây Dương trước kia, trực tiếp có thể kêu bệ hạ ban hôn, Liễu Phán Nhi khâm phục nàng ta có ý nghĩ cũng có can đảm.
Liễu Phán Nhi chỉ là cáo mệnh tứ phẩm, tự nhiên cũng phải hành lễ: "Vệ Lan quận chúa vạn phúc kim an.”
Vệ Lam quận chúa lạnh lùng hừ một tiếng: "Chẳng qua là một số kỹ xảo khéo léo, cũng đáng để Đức Thụy phu nhân huy động nhân lực tiến cung sao? Hoàng đế thúc thúc coi trọng bản lĩnh trông trọt của Đức Thụy phu nhân nhất, ngươi không ở nhà thành thật trông trọt, đến kinh thành làm gì? Kinh thành này phồn hoa, bị hoa mắt, không thể nhìn thấy hoa màu trong đất, Đức Thụy phu nhân có phụ hoàng ân, thì thê thảm rồi."
Liễu Phán Nhi giữ thái độ đúng mực, lạnh nhạt trả lời: "Làm ra một số đồ vật mới lạ, đưa vào cho bệ hạ và hoàng hậu nương nương xem thử."
Vệ Lam quận chúa cũng không quan tâm Lương Bảo, mà là trực tiếp đi tới trước mặt Liễu Phán Nhi, híp mắt nhìn về phía Liễu Phán Nhỉ: "Hôm nay Đức Thụy phu nhân tiến cung là có chuyện gì?”
Trên trán Liễu Phán Nhi hiện lên ba gạch đen, cảm thấy Vệ Lam quận chúa này cao cao tại thượng đã lâu, được người ta tâng bốc, đầu óc có phải có vấn đề hay không?
Thấy Vệ Lam quận chúa đi thẳng đến đây, Lương công công hành lễ: "Hành lễ cho Vệ Lam quận chúa.
Liễu Phán Nhi trả lời: "Đa tạ Lương công công nhắc nhở, thần phụ cáo lui."
Liễu Phán Nhi cười như không cười nhìn về phía Vệ Lam quận chúa: "Đa tạ quận chúa nhắc nhở."
Lương Bảo không thể chống đối Vệ Lam quận chúa, nhưng hắn ta có thể nhắc nhở thúc giục Liễu Phán Nhi sớm xuất cung: "Đức Thụy phu nhân, bệ hạ sắp xếp công việc cho ngài, vô cùng quan trọng, vẫn mong phu nhân cẩn trọng đối đãi, không thể trì hoãn. Tạp gia đưa phu nhân xuất cung."
Nhưng bây giờ thì sao, chỉ có thể nhảy nhót trước mặt nàng, mặt mày xấu xí.
Vệ Lam quận chủ thấy Liễu Phán Nhi muốn đi, bỗng chốc không vui lòng: "Bổn cung cho ngươi đi rồi sao?"
Lương công công vốn đang mỉm cười, lúc này ngẩng đầu nhìn sang Vệ Lam quận chúa, híp mắt lại: "Quận chúa, bệ hạ xác thực sắp xếp việc cho Đức Thụy phu nhân, không thể chậm trễ, vẫn mong quận chúa cho đi."
Vệ Lam quận chúa còn muốn chế nhạo Liễu Phán Nhi, nhưng từ một con đường khác, lại xuất hiện một nữ tử mặc cung trang hoa lệ Cửu công chúa.
Cửu công chúa thấy Vệ Lam quận chúa ngăn cản Liễu Phán Nhị, lập tức bước nhanh hơn, đi tới đó: "Vệ Lam, Đức Thụy phu nhân có chuyện quan trọng. Nếu ngươi trì hoãn Đức Thụy phu nhân làm việc, ta sẽ cáo trạng với hoàng huynh.
Vệ Lam quận chúa thấy Cửu công chúa tới, trừng mắt nhìn Liễu Phán Nhi: "Chỉ mong ngươi có thể thành thật làm việc, không phụ lời dặn dò của hoàng đế thúc thúc."
Nàng ta nói xong, kiêu ngạo nâng cằm, dẫn theo cung nữ và nội thị rời khỏi.
Chờ người rời đi, Cửu công chúa mới lộ vẻ áy náy nói: "Đức Thụy phu nhân, khiến tỷ chê cười rồi. Vừa rồi Vệ Lam thật sự quá đáng, vẫn mong tỷ đừng chê trách."
Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Đa tạ công chúa nhắc nhở, không có gì đáng ngại, ta đã quên vừa rồi Vệ Lam quận chúa đã nói cái."
Cửu công chúa cũng nở nụ cười: "Tỷ là người thông minh, Lương Bảo, ngươi mau đưa Đức Thụy phu nhân ra ngoài."
"Vâng, Cửu công chúa." Lương Bảo đáp lời, dẫn theo Liễu Phán Nhi rời đi.
Triệu hoàng hậu cũng thở dài một tiếng: "Bệ hạ, Đức Thụy phu nhân và Lý tướng quân, trung thành với bệ hạ, hơn nữa vì nước tận trung, cũng không thể làm nguội lòng của võ tướng tài năng."
"Tiểu Cửu, sao muội tức giận thế?" Chu Bình Đế hầu như trông chừng Cửu công chúa lớn lên, cho nên có thêm vài phần cưng chiều với Cửu công chúa.
Cửu công chúa gật đầu, tức giận bất bình: "Vệ Lam xác thực không biết Đức Thụy phu nhân, lại khắp nơi chống đối Đức Thụy phu nhân, bởi nàng ta mến Lý Nguyên Thanh tướng quân, muốn gả cho Lý Nguyên Thanh."
Chu Bình Đế khẽ nhíu mày, mặt lộ vẻ khó hiểu: "Đức Thụy phu nhân và Vệ Lam hẳn là không biết nhỉ?"
Cửu công chúa trực tiếp ngồi trên ghế, uống một ngụm trà, sau đó mới trả lời: "Hoàng huynh, vừa rồi lúc Lương Bảo đưa Đức Thụy phu nhân ra ngoài, Vệ Lam lại ngăn cản Đức Thụy phu nhân, nói một số lời khó hiểu."
Chu Bình Đế lộ vẻ kinh ngạc: "Vệ Lam là quý nữ hoàng gia, lại vô lễ như thế. Lý ái khanh đã thành hôn, hơn nữa tình đầu ý hợp, tình cảm sâu đậm với Đức Thụy phu nhân.
Cửu công chúa giậm chân, cảm thấy không thể như vậy, đi thẳng đến Khôn Ninh cung của hoàng hậu, trùng hợp Chu Bình đế cũng ở đây.
Vệ Lam quận chúa đi tới chỗ thái hậu nương nương, nội thị không dám chậm trễ, trực tiếp đi sang bên thái hậu truyền khẩu dụ.
"Trẫm hiểu rồi." Chu Bình Đế gật đầu, nhìn về phía nội thị hầu hạ bên cạnh: "Truyền khẩu dụ của trẫm, Vệ Lam quận chúa thất lễ trước, phạt chép cung quy một trăm lần. Không viết xong, không được ra khỏi cửa điện."
"Vâng, bệ hạ." Nội thị đáp lời, sau đó đi truyền chỉ.
Chu Bình Đế gật gật đầu, sắc mặt nặng nề, hắn ta còn muốn thực hiện Đại Chu phục hưng, đương nhiên phải coi trọng nhân tài, hơn nữa biết người thiện dụng.
"Hoàng tổ mẫu, người... Người vậy mà lại đánh con sao?" Vệ Lam quận chúa không thể tin tưởng, nàng ta từ nhỏ đã lớn lên bên người hoàng tổ mẫu, hoàng tổ mẫu vẫn luôn rất thương yêu nàng ta, làm sao có thể đánh nàng được đây? Hơn nữa lại còn chỉ vì một người ngoài.
Sắc mặt của thái hậu nương nương u ám, phất tay, chờ sau khi nội thị rời đi, trực tiếp vung tay tát Vệ Lam quận chúa một bạt tai: "Ngu xuẩn! Hết sức ngu xuẩn!"
Chu Thái Hậu cực kì tức giận cực, còn động thủ đánh Vệ Lam quận chúa mà mọi khi được cưng chiều.
Bỗng chốc Vệ Lam quận chúa mặt đỏ tía tai, hết sức căm uất, nghẹn đỏ hai mắt.
Tâm trạng của Chu Thái Hậu bất an, nghĩ tới nhi tử của mình từng ngạo mạn ngang ngược, tự cho là đúng, đến mức tin theo lời vu khống, loại trừ hết những người bất đồng chính kiến, cuối cùng rơi vào kết cục thất bại thảm hại.
Đứa tôn nữ này là huyết mạch duy nhất của nhi tử, lớn lên lại trông rất giống nhi tử của bà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT