Lý Dung cười lạnh: "Người đừng tưởng ta còn nhỏ nên không nhớ được."

Sau đó Lý Dung tiếp tục nói chuyện với những kẻ gia nhân khác, kẻ thì thật sự không biết gì, kẻ thì chột dạ lo lắng, toát mồ hôi lạnh.

Tê phu nhân cũng đã đại khái nắm được mọi chuyện, hỏi Tần thị: " Nói đi, tại sao ngươi rõ ràng nhìn thấy đại tiểu thư bị bắt đi nhưng lại im lặng? Ngươi đừng tưởng ngươi không nói thì ta sẽ tha cho ngươi, tha cho người nhà của ngươi. Tề gia luôn rất khoan dung độ lượng với hạ nhân, nhưng tuyệt đối sẽ không nhân từ với những kẻ tâm cơ. Sống c.h.ế.t của người nhà ngươi ngươi còn phải xem hôm nay ngươi khai hay không khai?”

Liễu Phán Nhi cười lạnh: "Ngươi đừng tưởng ngươi khác đều là kẻ ngốc, quyết không thừa nhận là sẽ có đường sống. Càng đừng tưởng thời gian lâu rồi, tất cả mọi việc đều qua rồi. Cũng đừng trông chờ vào vận may, nghĩ rằng tìm thấy đại tiểu thư rồi thì các ngươi không cần phải trả giá nữa."

"Bây giờ ta chỉ muốn biết chân tướng của mọi việc năm đó, các ngươi vẫn còn có chút ích lợi. Nếu các ngươi không nói, để các ngươi lại cũng chẳng có tác dụng gì nữa, các ngươi và người nhà các ngươi ai cũng không được sống."

Tê phu nhân nghiêm nghị: "Người đâu, vén áo của Tần thị lên, ta muốn xem nàng khóc thảm như vậy, chảy nhiều nước mắt như vậy, mà vẫn còn phải bấm bụng mới có thể khóc sao?"

"Dạ, phu nhân." Lão ma ma đi lên trước, vén áo Tần thị lên.

Quần áo mùa hè mỏng manh, bên ngoài là một lớp áo mỏng, bên trong là một lớp băng quấn bụng. Lão ma ma kéo mở tấm băng quấn bụng Tần thị ra, trên bụng quả nhiên là có vài vết bầm đỏ tím vừa bị nhéo ra.

Sau đó, lại thẩm tra ra thêm được ba kẻ tâm địa bất chính.

Tần thị giữ bí mật này suốt mấy năm qua cũng sống không dễ dàng gì. Không thể gặp người nhà hay nhi tử, cũng không biết ngoài kia thế nào, mỗi ngày đều giống như là ngồi trên đống lửa.

Tần thị cũng quay đầu nhìn về phía Thanh LoanĐồ tiện nhân nhà ngươi, vẫn còn mặt mũi ở đó nói ta. Ngươi cho rằng hầu phu nhân hẹn ước, nói xong việc sẽ nâng ngươi lên làm thiếp của Kim Lăng hầu. Nhưng đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, ngươi cũng đã hoa vàng ít bướm rồi, đã đạt được thứ gì hay chưa? Ngươi thực sự không để tâm tới sống c.h.ế.t cha mẹ huynh đệ ngươi hay sao?” Thanh Loan thấy Tần thị gọi mình, ngẩng phắt đầu lên: "Tần nãi nương, người nói loạn gì đó?”

Chỉ có thể cứ vậy mà khổ cực lo lắng chịu đựng, chờ có một ngày, các chủ tử có thể đại phát từ bi, bỏ qua cho những kẻ đáng thương như các nàng.

Ánh mắt Tề phu nhân cùng Liễu Phán Nhi trở nên nghiêm nghị: "Đồ ăn cây táo rào cây sung, trốn cũng kỹ thật đấy! Trước kia cứng mồm cứng miệng bao nhiêu thì tâm địa các ngươi xấu xa bấy nhiêu. Các ngươi hầu hết là người của Lan Lăng hầu phủ chúng ta, ấy vậy mà đều bị một người ngoài mê hoặc tâm tính. Các ngươi thực sự là ăn gan hùm mật gấu rồi, không cân mạng của chính mình, cũng không màng cả an nguy của người nhà nữa rồi."...

Tần thị không còn chỗ trốn, quỳ lạy dưới đất xin tha,"Phu nhân, nô tì tội đáng muôn chết. Nô tì bị người ta uy hiếp, nếu không làm theo lời phu nhân Kim Lăng Hầu Vương thị, thì sẽ g.i.ế.c cả nhà nô tì."

Tê phu nhân uống ngụm trà xong tinh thân cũng tốt hơn một chút, cho người nhốt tất cả những kẻ có liên quan lại, ổn định việc trong nhà.

Tê phu nhân tức đến hoa mắt chóng mặt, đứng không vững.

Liễu Phán Nhi thấy vậy vội vàng nói: "Phu nhân, những kẻ này chỉ là đám tiểu lâu la chứ không phải chủ mưu. Đợi bắt được kẻ chủ mưu chúng ta mới có thể xả cơn tức này."

Sự xuất hiện của Lý Dung đã dỡ xuống tâm lý phòng bị của những kẻ này. Sau khi đổ tội lẫn nhau thì không dám vọng tưởng may mắn gì, cũng không dám không nhận tội!

Lúc này, trời cũng đã tối.

Trong lòng Tê phu nhân không vui, thở dài một tiếng: "Không ngờ tới thì ra tất cả những người này đều có tội, mà phần lớn trong đó lại là người Tề gia chúng ta.”

Liễu Phán Nhi nhẹ giọng nói: " Lan Lăng hầu phủ quá nhân từ với hạ nhân, tới mức để các nàng nghĩ chỉ cần không nhận tội sẽ không phải chịu trừng phạt. Bước tiếp theo, phu nhân, người chuẩn bị làm thế nào?”

Tê phu nhân ánh mắt sắc lẹm, việc này phải mau chóng giải quyết triệt để, không thể kéo dài nữa: "Sáng sớm mai tới Tạ gia một chuyến, để Tạ Doãn cho Lan Lăng hầu phủ chúng ta cùng A Dung một lời giải thích."

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Quả thực nên làm như thế. Vương thị đó quá xấu xa, không thể bỏ qua cho bà ta. Hơn nữa, nay Kim Lăng hầu đã biết tới sự tồn tại của A Dung thì chắc Vương thị cũng đã biết rối. Lại biết chúng ta tới điền trang thẩm vấn những người này, bà ta nhất định sẽ không chịu để yên, rất có khả năng sẽ ra tay g.i.ế.c người diệt khẩu. Chúng ta âm thầm di chuyển người tới nơi hẻo lánh, sắp xếp thị vệ võ công cao cường ở đó. Nếu có người tới, vừa hay có thể bắt luôn."

Tê phu nhân cũng nghĩ như vậy, lập tức cho gọi ma ma tâm phúc đi làm chuyện này.

Lúc này, tại Kim Lăng hầu phủ.

Sau khi Kim Lăng hầu trở vê hâu phủ không bao lâu thì phu nhân Kim Lăng hầu Vương thị biết được mục đích Kim Lăng hầu tới Tê gia, nhất thời c.h.ế.t lặng.

" Lão gia, lân này nhất định không thể bỏ qua cho Vương thị. Nếu như Kim Lăng hầu thấy chứng cứ rành rành như vậy vẫn bảo vệ cho Vương thị kia, chúng ta liền trực tiếp đoạn tuyệt với Kim Lăng hầu đi thôi! Cho dù A Dung có là Đại tiểu thư trong phủ Kim Lăng hầu, ta cũng sẽ không để A Dung nhận Kim Lăng hầu đâu."

Phu nhân Kim Lăng hầu dứt khoát hành động luôn, lập tức phái người nàng ta bí mật bồi dưỡng tới Tê gia bắt hết những hạ nhân năm đó từng hầu hạ Tạ Dung, không cân biết thế nào, phải g.i.ế.c hết toàn bộ.

3 người này sau khi bị tra tấn thẩm vấn cũng khai nhận làm theo chỉ thị của phu nhân Kim Lăng hầu Vương thị.

Quả đúng như Liễu Phán Nhi dự đoán, ban đêm quả nhiên có người g.i.ế.c đến, có 4 người đến, trong đó 3 kẻ bị bắt, 1 kẻ bị c.h.é.m chết.

Giết người diệt khẩu xong, dù sao người thì cũng c.h.ế.t rồi, cho dù có đoán được là nàng ta làm ra chuyện này thì cũng không có chứng cứ, không thể đem tội danh đổ lên đầu nàng ta.

Tê đại nhân cùng Tê phu nhân nửa đêm bị đánh thức, mắt lộ ra hàn quang.

Nha đầu Tạ Dung c.h.ế.t tiệt mất tích bao nhiêu năm rồi, vậy mà vẫn chưa chất.

Lý Phương võ võ vai Lý Dung/A Dung, đừng sợ, có dì Liễu ở đây rồi."

Liễu Phán Nhi cũng nhìn lên bầu trời tối đen như mực ngoài cửa sổ, thông minh sẽ bị thông minh hại, tự mua dây buộc mình, chính là câu nói để hình dung phu nhân Kim Lăng hâu Vương thị.

Lý Dung chỉ là đứa đích nữ vợ cả để lại, sau này lớn lên xuất giá rồi thì cũng sẽ không uy h.i.ế.p gì tới tước vị Kim Lăng hầu. Nhưng dù vậy cũng không bỏ qua, thực sự là lòng dạ hẹp hòi, tâm tư ác độc.

Tê đại nhân gật đầu, cũng cho là vậy: "Phu nhân nói đúng! Chuyện này kéo dài như vậy cũng nên kết thúc rồi."

Lý Dung gật đầu: "A Phương tỷ, ta không sợ. Ta chỉ là cảm thấy lòng người hiểm ác, những hạ nhân này đều dựa vào ta mà sống, nhưng không ngờ tới bọn họ vì thoả mãn dục vọng của bản thân mà có thể xuống tay với cả chủ tử là ta, trở thành trợ thủ cho kẻ chủ mưu phía sau."

"Thực ra thì cho dù có gặp khó khăn thế nào đi chăng nữa, bọn họ nếu đã muốn đạt được mục đích, chỉ cần nói với Tê gia, hoặc là đợi ta lớn thêm một chút rồi nói, ta cũng có thể đáp ứng bọn họ. Nhưng những người này lại khăng khăng cố chấp, cho nên ta cảm thấy, nhân từ quả thực không thể làm cho những hạ nhân này trung thành nghe lời, buộc phải vừa nhu vừa cương."

Lý Phương gật đầu: "Đúng là vậy, không có quy tắc thì không làm được gì. Khi nào trở về, nhà chúng ta cũng phải đặt ra quy củ."

Lý Dung phụ hoạ, những người như Báo Tử và Nhị Cẩu Tử rất trung thành, nhưng cũng phải cho họ biết kết cục của những kẻ phản bội các nàng rất thê thảm. Dù sao sau này nhà lớn nghiệp lớn, không còn là nhà nhỏ đơn sơ nữa. Nếu muốn quản lý cho tốt thì buộc phải như vậy.

Liễu Phán Nhi lúc này cũng đang trầm tư suy nghĩ.

Nàng vốn là người hiện đại, vốn cũng không có nhiều quan niệm phong kiến như vậy.

Từ trước tới nay nàng đều vô cùng hào phóng rộng lượng với hạ nhân, hơn nữa cũng chẳng có việc gì lớn kích thích bọn họ phản bội nàng, cho nên nàng vẫn chưa từng gặp qua chuyện như vậy.

Sản nghiệp trong nhà càng ngày càng lớn mạnh, chức quan của Lý Nguyên Thanh càng ngày càng cao, sức ảnh hưởng của nàng cũng càng ngày càng lớn, nội tâm của những kẻ hầu người hạ cũng sẽ thay đổi theo.

Chỉ dựa vào tình cảm để trói buộc thôi thì không đủ, vẫn cần phải có các loại quy củ nghiêm khắc.

Những gì thẩm tra ra đêm nay khiến cho Liễu Phán Nhi ngộ ra nhiều điều, sau này phải dựa vào những bài học này mà sửa đổi cho đúng.

Trước đó, Tê đại nhân còn phái người đi trước, báo cho Kim Lăng hầu một tiếng hôm nay ở nhà, đừng đi đâu hết, ông ấy sẽ tới, hơn nữa còn phái người đi gọi người của Kim Lăng hầu Tạ gia cũng cùng tới.

Tề đại nhân nói lại một lần chuyện xảy ra đêm qua với mọi người: "Mau ăn cơm đi, lát nữa chúng ta sẽ về lại trong thành, tìm Kim Lăng hầu hỏi cho ra lẽ."

Tê đại nhân cười nói: " Vì con, có khổ hơn nữa cũng xứng đáng! Từ trước tới nay Tề gia vẫn luôn canh cánh trong lòng. Giờ đã tìm được con về rồi, tất cả mọi chuyện cũng nên được đặt dấu chấm hết thôi."

Lý Dung đứng lên hành lễ với cậu, mợ cùng Liễu Phán Nhi: "Cảm tạ cữu cữu, cữu mẫu, và cả mẫu thân nữa, vì chuyện của con mà mọi người vất vả rồi."

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Nên làm như vậy!"

Dùng xong bữa sáng, họ liền chạy thẳng về thành Kim Lăng. Sáng sớm hôm sau, dù tối qua mọi người nghỉ ngơi không đủ, nhưng ai nấy đều hứng chí bừng bừng, tinh thần tỉnh táo.

Có điều Tạ quản gia cũng không hỏi nhiều, cung cung kính kính nghênh tiếp mọi người đi vào.

Tạ quản gia cung kính nghênh đón: "Tề đại nhân, Tê phu nhân, Đức Thuy phu nhân, Đại tiểu thư, biểu tiểu thư, mời vào trong. Tiều nhân đã cho người báo với hầu gia, hầu gia sẽ tới ngay thôi ạ."

"Ừm!" Tề đại nhân chỉ gật đầu một cái, mặt mày ngưng trọng, bộ dạng chính là đến gây chuyện đây.

Tạ quản gia ở cửa lớn thấy Tề đại nhân cùng Tề phu nhân tới rồi, hơn nữa còn có Đại tiểu thư cũng tới, càng kích động hơn, lập tức cho người báo cho hầu gia, không dám sơ suất.

Lúc này, ánh mắt của Kim Lăng hầu rơi vào trên người tiểu cô nương đằng sau Đức Thuy phu nhân, giống, quả thực là rất giống Thù nương: "A Dung, con vất vả rồi."

Bây giờ Kim Lăng hầu cực kỳ niềm nở, hy vọng có thể thông qua lần này mà hoá giải ân oán với Tề gia, đừng có nhắm vào hắn ta nữa.

Kim Lăng hầu lân lượt hành lễ với Tê đại nhân, Tê phu nhân, còn có Đức Thuy phu nhân.

Mấy người Tề đại nhân vừa ngồi xuống, Kim Lăng hầu đã nhận được thông báo mau mau mải mải chạy tới: "Tam ca, người có chuyện thì cho người báo ta một tiếng ta liền chay qua, sao dám quấy rây tam ca chạy một chuyến như vậy."

Nói rồi, Kim Lăng hầu liền vươn tay muốn xoa đầu Lý Dung.

Lý Dung lùi vê sau, không muốn để cho Kim Lăng hầu sờ đầu mình: "Hầu gia, chuyện ta bị người ta hãm hại mất tích, nay cũng phải kết thúc rồi, vẫn mong hầu gia trả cho ta một cái công đạo."

Thấy nữ nhi xa cách như vậy, trong lòng Kim Lăng hầu chua chát, nhưng cũng biết nữ nhi nhất định là phải chịu khổ, trong lòng ghi hận hắn ta: “A Dung, con không nhận cha nữa sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play