Tê phu nhân đồng tình: "Đương nhiên rồi! Mặc kệ là ai, đều phải nghiêm trị."
Trong một chiếc xe ngựa khác, Tề Thục Viện lấy ra một xấp giấy, đặt lên bàn nhỏ ở giữa xe: "A Dung muội muội, mặc dù muội mất trí nhớ, nhưng ta nghĩ không nên để những hạ nhân kia biết muội mất trí nhớ. Ngươi phải nhận ra họ, như vậy mới có thể vạch trần được người nào có dụng ý xấu."
Đôi mắt Lý Dung sáng lên, đồng ý: "Đúng vậy. Tỷ tỷ, đây là chân dung của những hạ nhân đó phải không?”
"Đây là những lời khai cha ta cùng nương thu thập, chỉnh lý được. Muội xem thử, lúc đó muội đã nói những gì làm những gì." Tê Thục Viện giải thích: "Trên đó cũng có chân dung của họ, muội hãy xem kỹ."
Liễu Phán Nhi cảm thấy cách này cũng tốt, nàng khuyến khích họ suy luận sâu hơn: "Rất tốt. Đến lúc đó, các con cứ thử xem, ta sẽ quan sát bọn họ cẩn thận. Bất cứ ai chột dạ, hay có hành động bất thường, ta sẽ nhận ra ngay."
Nghe lời khuyến khích của Liễu Phán Nhi, hai tiểu cô nương đều nêu ra ý kiến của mình, lập ra các kế hoạch tương đối hoàn chỉnh.
Lý Dung nhìn chân dung của những người đó, ánh mắt trở nên do dự, trong tâm trí xuất hiện rất nhiêu hình ảnh lộn xôn, khiến con bé cảm thấy đau đầu vô cùng.
Thấy sắc mặt Lý Dung trắng bệch, Liễu phán nhi vội vàng đặt tay lên trán con bé, hỏi: “A Dung, con sao vậy? Thấy không khỏe ở đâu?"
Trong xe ngựa rất yên tĩnh, mọi người không dám quấy rầy việc Lý Dung nhớ lại. Nửa tiếng sau, Lý Dung mới mở mắt ra.
Ánh mắt Tề Thục Viện sáng lên, mặt lộ vẻ mừng rỡ: "A Dung, muội nhớ lại chuyện hồi nhỏ rồi sao?"
Liễu Phán Nhi thấy vậy, đưa tay che mắt Lý Dung lại, nhẹ nhàng nói: "Con nhắm mắt lại, đừng làm quá sức, cứ từ từ nhớ lại, con không nhớ được cũng không sao.
Khi ấy con bé còn nhỏ tuổi, bây giờ nhớ lại cũng chưa chắc đã nhớ được hết, mà chỉ có thể nhớ những thứ có ấn tượng sâu sắc, có rất nhiều ký ức dù không bị mất trí nhớ thì cũng sẽ bị lãng quên.
Lý Dung không chắc chắn: "Đúng là những hình ảnh đó có liên quan đến những người này, nhưng lại đứt đoạn, không liền mạch. Muội phải nhớ kĩ lại mới được."
Nghe giọng nói dịu dàng của Liễu Phán Nhi, Lý Dung nhắm mắt lại, thả lỏng, những ký ức sâu sắc vốn đứt quãng rời rạc, dần dần liên kết lại thành những đoạn ngắn.
Lý Dung đưa tay vỗ trán, lắc đầu: "Mẫu thân, con hơi khó chịu, vừa nãy khi xem những tư liệu mà biểu tỷ đưa cho con, trong đầu con lóe lên một số hình ảnh, hình như là ký ức trước kia của con."
Đôi mắt Liễu Phán Nhi thoáng vẻ đau lòng, nhưng đây là điều bắt buộc. Chỉ có loại trừ hết những mối tai họa ngầm mới có thể bảo vệ được Lý Dung.
Lý Dung lắc đầu: "Muội không dám chắc, dù sao lúc đó muội cũng còn nhỏ. Dù muội có nhớ ra được thì cũng chỉ là những hình ảnh và phân đoạn không hoàn chỉnh, nhưng theo những đối sách mà chúng ta vừa thương lượng, muội phải diễn như muội không hề mất trí nhớ."
Tê Thục Viện cười khen: "Biểu muội, như vậy đã rất tốt rồi. Dù thế nào thì cũng đã đến lúc đặt dấu chấm hết cho chuyện này rồi. Không thể để những kẻ xấu ấy tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, bình yên sống qua ngày ở trong điên trang nhà chúng ta. Dù là bị oan đi chăng nữa nhưng bọn họ cũng đã không làm tròn bổn phận của mình, phải bị trừng phạt nghiêm khắc.
Tê Thục Viện lo lắng vội hỏi: "A Dung, bây giờ muội đã nhớ ra ai là kẻ hãm hại muội chưa?”
Tê phu nhân bắt mười mấy người đã hầu hạ Lý Dung khi ấy từ ngoài ruộng vê, từng người một đứng xếp hàng.
Khi ấy trời đã chạng vạng tối, ánh chiều tàn đỏ rực, ánh lên phía cuối chân trời.
Điền trang có một viện tam tiến, mỗi năm khi đến mùa hè oi bức, nhà họ đều sẽ tới nơi này tránh nóng. Nơi này có sông có núi, lại có rừng, mát hơn nhiều so với trong thành.
Khoảng một giờ sau, các nàng đến điền trang.
Những người đó nhìn thấy Tề phu nhân, mặc dù rất căng thẳng, nhưng không hề sợ hãi. Trước kia họ rất hay bị Tê phu nhân gọi tới, bắt họ khai về chuyện đại tiểu thư mất tích.
Khai đi khai lại những lời đó, họ đã thuộc làu làu.
Nhưng hôm nay Tề phu nhân không hỏi mà chỉ nhìn họ bằng ánh mắt sắc bén hung dữ, trong viện im lặng như tờ, những tội nô này đến thở cũng không dám thở mạnh.
Đợi đến khi có người trên trán đổ đầy mồ hôi, thân mình loạng choạng, Tê phu nhân mới chậm rãi nói: "Hôm nay ta gọi các ngươi đến đây là để hỏi các ngươi lân cuối cùng, dù sao cũng đã tìm thấy A Dung rồi, giữ các ngươi lại cũng chẳng có ích gì. Dù sao các ngươi vẫn chưa phải chịu hình phạt thích đáng cho những sai sót năm ấy, hôm nay cũng đã đến lúc kết thúc rồi."
"Sao ạ?" Tần thị - v.ú nuôi của Lý Dung sợ hãi kêu lên: "Đại tiểu thư... tìm thấy đại tiểu thư rồi sao ạ? Ở đâu ạ? Lão nô nhớ tiểu thư c.h.ế.t mất, hôm qua ta còn mơ thấy tiểu thư!
Những kẻ khác cũng thấp thỏm không yên, có người vui, có kẻ sợ hãi, đặc biệt là đại nha hoàn Hồng Ngọc của Lý Dung, nàng ta run lẩy bẩy sau đó hôn mê bất tỉnh.
Nếu như là một nha hoàn trung thành, nghe tin tìm thấy đại tiểu thư, không phải nên vui mừng, thậm chí mừng đến phát khóc sao?
Nhưng nàng ta lại ngất xỉu?
Một lát sau, Tê Thục Viện dẫn Lý Dung đi vào.
Vú nuôi Tần thị không ngừng xin được gặp đại tiểu thư, thoạt nhìn đau như đứt từng khúc ruột.
Những hạ nhân đó nghe lời này, mỗi người lại phản ứng một vẻ.
Tê phu nhân nhìn tỉnh cảnh khác với trước đây, gật đầu với nha hoàn bên cạnh: "Dẫn đại tiểu thư ra đây."
Nhưng khi bà ta khóc, hai tay ở dưới áo lại như đang bấu thứ gì chứ không hề có vẻ bi thương đau khổ.
Liễu Phán Nhi cẩn thẩn quan sát tất cả mọi người, hận không thể nhìn thấu vào nội tâm của họ, cuối cùng cũng tìm được kẻ chủ mưu và đồng lõa. Mặc dù vẫn chưa có kết quả nhưng Phán Nhi có dự cảm không lành, trong lòng nàng càng thêm chắc chắn việc Lý Dung mất tích là do có kẻ cố ý dàn dựng, mà kẻ này mưu đồ đã lâu. Hắn là do quá sợ hãi, sợ tới mức đó nên mới ngất đi?
Lý Dung đi đến trước mặt một đại nha hoàn khác, nhẹ giọng hỏi:"Thanh Loan, ngươi còn nhớ lúc đó ngươi một mực nói với ta rằng đèn lồng vào dịp tết Nguyên Tiêu ở Trân Bảo Các là đẹp nhất. Chỉ có nữ tử thông minh nhất, xinh đẹp nhất mới có thể có được đèn lông ấy không?”
Lý Dung nhìn lướt qua khuôn mặt của từng người, liên kết khuôn mặt của những người này với những hình ảnh trong kí ức, nhớ lại những người này là ai.
Những kẻ hạ nhân này muốn lại gần Lý Dung, nhưng bị những gia nhân khác ngăn lại.
Tê Thục Viện lớn hơn Lý Dung, cũng cao hơn con bé nửa cái đầu, hơn nữa những người này đều đã từng nhìn thấy Tê Thục Viện, nên họ đoán người bên cạnh chính là đại tiểu thư nhà họ Tạ, rối rít quỳ xuống gào khóc.
Lý Dung tiếp tục đi về phía trước, nhìn v.ú nuôi Tần thị khóc lớn nhất: "Nhũ mẫu, ngươi dẫn ta đến Trân Bảo Các, mà lại tự chọn trang sức cho mình, để mặc ta một mình xem đèn lồng. Giá đèn lồng bị đổ, đập vào ta, ngươi cũng không biết. Đến khi ta bị người khác bắt đi, ngươi rõ ràng có nhìn thấy ta, lại giả vờ như không biết, tại sao vậy?"
Lý Dung lạnh lùng nhìn Thanh Loan, không nói gì: "Vậy sao?"
Thanh Loan run rẩy không nói nên lời, nàng ta chột dạ.
Khi Lý Dung lại gần, Thanh Loan giả vờ kích động sau đó dần bình tĩnh lại, nhưng khi nghe Lý Dung nói vậy, nàng ta bị dọa đến mặt trắng bệch, lập tức quỳ xuống đất: "Đại tiểu thư, là do nô tì lắm miệng. Nếu không phải do nô tì lắm miệng, người sẽ không đòi đi xem đèn lồng tết Nguyên Tiêu ở Trân Bảo Các."
Vú nuôi Tần thị nghe Lý Dung nói, bị dọa đến nỗi quỳ sụp xuống, liên miệng cãi lại: "Không có, nô tì không có, nô tì không thấy..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT