Tê phu nhân gật đầu, kiên nhẫn thuyết phục: "Ngay cả chàng cũng nghĩ như vậy, chắc chắn là mẫu thân và phụ thân cũng sẽ nghĩ như vậy, nhưng Đức Thụy phu nhân cùng Lý tướng quân là những người cha mẹ rất tốt. Mặc dù đứa nhỏ thân quen với Tê gia, nhưng ở trong lòng A Dung, Tề gia chỉ là người thân. Chúng ta không thể thay đổi suy nghĩ của A Dung, ép buộc con bé ở lại. Ta sợ mẫu thân nghĩ quẩn, ép A Dung ở lại. Ta sẽ đi tới, thuyết phục mẫu thân. Tuyệt đối không thể làm hỏng mối quan hệ tốt đẹp, không thể để đứa nhỏ khổ sở, không thể để Đức Thụy phu nhân thất vọng đau khổ."
Tê đại nhân mang vẻ mặt nghiêm túc như đang chờ trận chiến.
Lúc trước ông ấy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, cảm thấy Hầu phủ có dòng dõi cao, sau khi tìm được vãn bối thất lạc thì đương nhiên sẽ giữ lại, không để mắt đến ý nghĩ của Đức Thụy phu nhân cùng Lý tướng quân.
Mấu chốt, suy nghĩ của cháu gái A Dung mới là điều quan trọng nhất. Nếu như cô bé không muốn ở lại Lan Lăng Hầu phủ mà Tề gia ép ở lại thì cảm tình của cô bé với người nhà sẽ không tốt, cuối cùng biến khéo thành vụng.
Tê đại nhân đứng dậy, lập tức chắp tay hành lễ với thê tử: "Phu nhân, nhờ có nàng nhắc nhở ta. Nếu không thì không chỉ có là ta mà ngay cả Lan Lăng Hầu phủ Tề gia đều sẽ phạm sai lầm này. Rõ ràng là ân nhân, nhưng cuối cùng trong lòng lại có oán giận, nhất định không phải là chuyện mà Tề gia mong muốn."
Tê phu nhân nở nụ cười, tất cả khổ cực đều biến mất trong câu nói này của chồng: "Phu quân không cần khách sao, chỉ là ta không thể không nói ra suy nghĩ của mình. Dù sao thì ta cũng ngón trông Tề gia cùng A Dung đều tốt, cũng hy vọng ân nhân Đức Thụy phu nhân cùng Lý tướng quân cũng sống tốt. Thường xuyên qua lại, có A Dung ở đó, chúng ta sẽ có mối quan hệ thân thiết."
Tê đại nhân rất tán thành, bùi ngùi mãi thôi: "Nhị ca ta là võ tướng, cũng ở Tây Bắc, đã từng tán thưởng Lý tướng quân không chỉ một lần. Bệ hạ càng tín nhiệm Lý tướng quân, hơn nữa còn thường xuyên tán thưởng trước mặt mọi người. Đợi đến khi Cố đại nhân cùng Tây Vân quốc kết thúc đàm phán, có lẽ là Lý tướng quân sẽ được thăng chức.
"Bí mật, ta chỉ khâm phục Lý tướng quân, không nghĩ tới hai nhà chúng ta còn có thể có mối duyên phận như vậy, quả nhiên là sắp đặt của ông trời, chúng ta phải trân quý. Bọn họ đối xử với A Dung rất tốt, A Dung coi bọn họ là người nhà, cũng là do A Dung may mắn."
Lúc Liễu Phán Nhi dẫn bọn nhỏ đến, nàng liền thấy Tề phu nhân cùng Tề đại nhân nhẹ giọng thì thâm, còn nở nụ cười nhẹ, nhỏ giọng nói chuyện. Vừa nhìn là biết hai vợ chồng này có quan hệ hoà thuận một lòng.
Cũng đã trung niên, lúc còn trẻ nồng tình mật ý, bây giờ đã trở thành người tương cứu lúc hoạn nạn, tín nhiệm lẫn nhau, trở thành người quan trọng nhất của nhau. Đây mới đúng là tình cảm vợ chồng, vô cùng vững chắc.
Bởi vậy, có rất nhiều người đàn ông tự đại, luôn cảm thấy người vợ phải làm những chuyện này, nhưng bọn họ lại không chú ý đến suy nghĩ của phụ nữ.
Nếu như người chồng không chỉ có tam thê tứ thiếp, hơn nữa còn sinh một đống con thứ thứ nữ thì phu nhân sẽ vì bảo vệ lợi ích của bản thân, sẽ không một lòng với chồng, dù sao thì chồng cũng không phải chồng của một mình nàng, cũng không phải là cha của mỗi con nàng, tại sao nàng phải cố gắng vì mấy chuyện không tốt kia chứ?
Điều kiện tiên quyết là chồng không tam thê tứ thiếp, không ăn chơi đàng điếm, như vậy thì phu nhân mới có thể toàn tâm toàn ý tính toán vì chồng mà không hề từ bỏ.
Chờ đến khi bọn họ phản ứng lại thì cũng không thể cứu vãn được nữa.
Vợ chồng hai người vô cùng cảm động, nhẹ giọng thì thâm, chuyện chuyện trong ngoài nhà.
Tê phu nhân hiểu rõ lí lẽ, Tê đại nhân cũng hiểu đạo lý, Liễu Phán Nhi rất yên tâm với Lan Lăng Hầu phủ. Chỉ cần hiểu đạo lý thì mọi chuyện đều có thể bàn bạc, dù sao su nghĩ của Lý Dung mới là điêu quan trọng nhất. Chỉ cân Lý Dung vui vẻ, chỉ cần đối với Lý Dung điều đó tốt là được.
Thấy Liễu Phán Nhi tới thì mọi người ngồi xuống.
Người hầu lục tục mang thức ăn lên, yên tĩnh có trật tự, có thể thấy được Tề phu nhân rất biết cách quản lý hạ nhân.
Tê đại nhân cười ha hả: "Hôm nay A Dung về nhà, người một nhà chúng ta được đoàn tụ, không cần phải để ý nhiều quy tắc. Vừa ăn cơm, chúng ta vừa nói chuyện."
Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Nếu Tề đại nhân không coi chúng ta là người ngoài, vậy thì chúng ta sẽ không khách sáo. Trong nhà, người lớn vội vàng đi buôn bán và đến phường nhuộm vải, còn có chuyện trên trấn, bọn nhỏ phải đi học. Buổi tối mọi người sẽ ngồi xuống cùng nhau, vừa ăn vừa nói chuyện, đó là lúc phù hợp để nói chuyện, cũng là lúc mà mọi người mong đợi nhất."
Tê phu nhân cũng cười nói: "Trước đó ở kinh thành, có rất nhiêu quy củ, lúc ăn cơm không thể nói chuyện. Kể từ khi cùng phu quân đi tới Kim Lăng thì một nhà chúng ta cũng chỉ có vài người, buổi sáng buổi tối tụ họp cùng một chỗ, vừa ăn cơm vừa nói chuyện, có chút thoải mái ấm áp."
Liễu Phán Nhi biết được quy của của Lan Lăng Hầu phủ trong kinh thành từ chỗ Tề phu nhân, thật ra là do Tê lão phu nhân cùng Tề lão thái gia coi trọng quy củ.
Trong lúc nói chuyện phiếm, Liễu Phán Nhi không ngừng tìm hiểu được tình huống của Lan Lăng Hầu phủ, trong lòng cũng hiểu sơ qua.
Tê phu nhân nghe nói như thế thì che miệng mà cười, nhanh chóng nuốt xuống thức ăn trong miệng: "Phu quân, lúc nãy chàng gióng trống khua chiêng ở cổng thành. Kim Lăng Hầu phủ nhận được tin tức cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nhưng mà, có thể nhanh đến như vậy cũng khiến ta rất kinh ngạc."
Tê phu nhân kinh ngạc: "Để Tề quản gia vào đi, bên ngoài rất nóng."
Đám người nghe nói như thế thì nhanh chóng dừng lại, nhìn về phía Tê quản gia.
Tê quản gia đi vào, cung kính hành lễ: "Phu nhân, lão gia, Kim Lăng hầu cầu kiến."
"Vâng, phu nhân." Nha hoàn đồng ý.
Vốn là Tê đại nhân đang có vẻ mặt tươi cười, lúc này lập tức đen mặt: "Sao hắn lại có mặt mũi đến đây?"
Ngay khi vừa mới ăn được một nửa, Tề quản gia tự mình cầu kiến.
"Vâng, lão gia." Tê quản gia đồng ý, lúc này liền muốn quay người ra ngoài.
Tê đại nhân hầm hừ tức giận, chau lông mày lên: "Không gặp, Tề gia ta không thiếu chút đồ vật kia, ném ra cho ta."
Mặc dù cuối cùng còn phải nhận, nhưng không thể nhận vào lúc này, nhất định phải làm cho Kim Lăng hầu chạy thêm vài lần.
Tê quản gia lại hỏi: "Phu nhân, lão gia, để Kim Lăng hầu đi vào sao? Đúng rồi, Kim Lăng hầu còn mang theo rất nhiều thứ tới, có chút quý giá."
"Những vật này chỉ là chút ít đền bù, tại sao lại không cần? Chắc hẳn Kim Lăng hầu muốn bù đắp sai lầm cho nên sẽ chọn những món đồ tốt nhất, không lấy thì phí. Liễu muội muội, ngươi cảm thấy có phải hay không?"
Tề đại nhân hừ một tiếng, không vui: "Tề gia chúng ta không thiếu chút đồ kia của Kim Lăng Hầu phủ!"
Tê phu nhân nhẹ giọng thì thâm, ung dung nói: "Lan Lăng Hầu phủ Tê gia chúng ta đúng là không thiếu chút đồ vật kia, nhưng đó là thứ Kim Lăng hầu nên cho. Những năm này, A Dung trở về từ cõi chết, phúc lớn mạng lớn, nhưng cũng không thể che giấu sự thất trách của Kim Lăng hầu."
"Chậm đãi" Tê phu nhân nhẹ nói: "Tê quản gia, nói với Kim Lăng hầu, lão gia không gặp, nhưng chúng ta giữ lại đồ, không thể ném đi, vô cớ làm lợi Tạ gia."
Liễu Phán Nhi gật đầu, phụ họa Tề phu nhân: "Tỷ tỷ nói đúng, phải lấy những vật này, sau này A Dung còn phải gọi hắn một tiếng cha; Nếu không lấy những vật này, mà A Dung phải gọi hắn một tiếng cha thì cũng phí."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT