Lý Phương gõ lên đầu của Lý Nam một cái: "Muội không nghe thấy sao? Kim Lăng Hầu phủ có mẹ kế, đối xử với A Dung của chúng ta không tốt. Muội không nên cho rằng mẹ kế nào cũng tốt chỉ vì thấy dì Liễu tốt."
Liễu Phán Nhi được khen như vậy thì có chút xấu hổ, nghĩ đến nguyên thân thì nói: "Thật ra ta cũng không tốt, lúc trước trải qua cuộc sống khốn khổ, đã làm 4 đứa nhỏ khổ không ít."
Lý Dung há miệng, lắc đầu: "Nương, thật ra cũng không thể trách người vào thời điểm đó. Cha ở bên ngoài đánh trận, sinh tử chưa biết. Một mình người chăm bốn đứa con, vừa phải làm việc, vừa phải chăm con. Cha mẹ chồng không đáng tin cậy, chúng con còn bị bọn họ xúi giục, đối nghịch với người cho nên chuyện nương không yêu thích chúng con cũng là chuyện bình thường. Nhưng sau khi trưởng thành, hiểu chuyện, thì nương cũng đối xử với chúng con rất tốt."
Thấy Lý Dung nói như vậy, Liễu Phán Nhi cảm khái trong lòng, thực sự là những đứa nhỏ hiểu chuyện.
"Các con ngủ trưa một lúc đi, chờ sau khi tỉnh lại, Lương công công mà còn chưa tới thì nương sẽ phái người nói cho hắn biết một tiếng về chuyện đã xảy ra, chúng ta sẽ đến Kim Lăng."
Liễu Phán Nhi sắp xếp thật ổn thỏa, nếu như có thể nhận được kết quả trước khi rời khỏi Dương Châu thì càng tốt hơn.
Hơn nữa Lương Bảo đến nha môn Dương Châu đọc thánh chỉ, đây là toàn bộ quan viên của Dương Châu đến chứ không chỉ có Dương Châu Tri phủ tiếp chỉ, các quan viên quan trọng khác cũng phải đến, đương nhiên cũng bao gồm Trịnh đại nhân của Dương Châu.
Thánh chỉ này khen thưởng về chuyện năm ngoái Dương Châu tăng thuế muối, ca ngợi một đám quan viên của Dương Châu, bảo bọn họ không ngừng cố gắng, năm nay lại có thành tích.
Đối mặt với Lương công công, những người khác không dám hỏi nhiều, nhưng Trịnh đại nhân là người trong cuộc thì không thể không hiểu lời này. Nếu như hắn ta bị Lương công công hoặc bệ hạ không chào đón thì đây chính là điều nguy hiểm nhất.
Mặc dù bây giờ sắp kết thúc chiến sự, nhưng cũng không thể khinh thường.
Trong quan trường, ai cũng là người tinh tường, mặc dù Lương công công nói sự thật, bọn họ cũng đều biết, nhưng cũng không nên nói rõ về chuyện nhận được chức quan thông qua quan hệ như vậy.
Tiểu thái giám bên người Lương Bảo đã thăm dò được ai là Trịnh đại nhân, sau khi tuyên thánh chỉ xong, hắn ta đi đến trước mặt Trịnh đại nhân, nở nụ cười chân thành: "Chúc mừng Trịnh đại nhân có thể giữ được chức quan ở Dương Châu, chắc hẳn là Trịnh phu nhân đã tốn không ít sức lực?”
Đám người hô vạn tuế, tiếp thánh chỉ.
Nhưng nếu Lương công công đã nói ở trước mặt, vậy thì chứng minh Trịnh đại nhân có vấn đề.
Phương Nam thu nhiều thuế này thì quốc khố cũng tăng nhiều, hộ bộ cũng có thể chi nhiêu bạc hơn.
Trịnh phu nhân?
Nghĩ tới đây, trên trán Trịnh đại nhân lập tức có mồ hôi, khom mình hành lễ: "Lương công công, Trịnh mỗ có chỗ thiếu sót, còn xin ngài chỉ giáo."
Lương công công híp mắt nhìn về phía Trịnh đại nhân, cười cười: "Tạp gia cũng không dám, phu nhân của ngươi còn lợi hại như thế, vậy thì Trịnh đại nhân càng thêm lợi hại, nếu đắc tội với Trịnh đại nhân thì chỉ sợ tạp gia không về được kinh thành."
Vị Lương công công này chính là người được bệ hạ tín nhiệm nhất, đi tuyên thánh chỉ, còn phụ trách kiểm tra các các ngả đường rồi báo cáo cho bệ hạ.
Lúc này đầu óc của những người khác như đang ở trong sương mù, làm sao Lương công công lại có khúc mắc với Trịnh phu nhân chứ?
Trịnh đại nhân nghe nói như thế thì trong lòng hơi hồi hộp một chút, cúi thấp hơn: "Lương công công, nếu phu nhân của ta đắc tội ngài thì Trịnh mỗ ở đây xin lỗi người, xin hãy thứ lỗi."
Lương công công cười cười: "Đắc tội với tạp gia cũng không phải chuyện quan trọng, tạp gia là một người không có gốc rễ, nếu c.h.ế.t thì cũng không ảnh hưởng gì lớn. Nhưng mà phu nhân của ngươi lại hạ độc thủ với Đức Thụy phu nhân, đó chính là đại nghịch bất đạo."
"Có lẽ là do Giang Nam có đất màu mỡ, không cảm thấy cây giống có sản lượng cao của Đức Thụy phu nhân có nhiều lợi ích."
"Nhưng mà tại phương Bắc thậm chí là ở Tây Bắc, khoai lang đỏ và khoai tây được trồng rất tốt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ bội thu. Một mẫu đất thu được mấy nghìn cân, có thể nuôi sống rất nhiều người. Ngay cả bệ hạ cũng tán thưởng công đức này, cũng cung kính với Đức Thụy phu nhân."
Trịnh đại nhân nghe nói như thế thì trong lòng có hơi hồi hộp một chút, nghĩ tới bức thư mà Trương đại nhân của Tuyên ủy tỉ viết tới.
Lúc đó Trịnh đại nhân vô cùng nghiêm túc, sau khi vợ mình về đến nhà thì vô cùng nghiêm túc nói chuyện với vợ mình.
Vốn là hắn đã nhận lỗi với Đức Thụy phu nhân, chuyện này cũng cứ được bỏ qua như vậy.
Nhưng mà không nghĩ tới, thế mà Đức Thụy phu nhân không buông tha, trực tiếp cáo trạng với Lương công công.
Sắc mặt của Trịnh đại nhân khó coi, sau đó trâm giọng nói: "Lương công công hiểu lâm, nội tử cùng Đức Thụy phu nhân có chút không thoải mái vì chuyện bọn nhỏ làm âm ï ở trên đường, nhưng Trịnh mỗ đã đến nhận lỗi, cũng xin lỗi."
Lương công công hơi hơi híp mắt, không thay đổi, chậm rãi nói: "Ngươi đã mang quà đến, Đức Thụy phu nhân cũng đón nhận cho nên hẳn là sẽ bỏ qua chuyện này. Đây cũng không phải là chuyện lớn, chuyện mà tạp gia tham gia vào thì cũng không phải chuyện nhỏ như vậy."
Sau khi nói xong, Lương công công vung ống tay áo lên, dẫn người rời đi.
Vốn là Trịnh đại nhân còn đang oán thầm ở trong lòng, nhưng vừa nghe thấy chuyện phu nhân của hắn ta dung túng hạ nhân va chạm vào thuyền hoa của Đức Thụy phu nhân thì lập tức dọa chảy mồ hôi lạnh đầy người.
Trịnh đại nhân nhanh chóng dùng tay áo lau lau mồ hôi trên trán: "Lương công công, chuyện này Trịnh mỗ còn chưa biết, còn xin Lương công công cho một cơ hội, sau khi trở vê ta sẽ cẩn thận điều tra, nhất định sẽ cho công công một câu trả lời."
Nhưng mà hắn ta biết hôm nay phu nhân đưa con gái đến Sấu Tây Hồ dạo chơi, sẽ ngồi thuyền hoa du hồ.
Hắn ta còn chưa biết chuyện này! Lương công công lắc lắc tay: "Cũng không phải đụng vào thuyền của tạp gia, không cần nói gì với tạp gia cả."
"Hôm nay khi phu nhân của ngươi đi du hồ, hạ lệnh va chạm vào thuyền hoa của Đức Thụy phu nhân, khiến con của Đức Thụy phu nhân thiếu chút nữa là rơi xuống nước. Việc này liên quan đến mạng người, tạp gia không thể không quan tâm. Lần này trở lại kinh thành, tất nhiên cũng sẽ phải nói với bệ hạ, có người có ác ý với Đức Thụy phu nhân."
Lúc trước bọn họ còn hâm mộ Trịnh đại nhân có thể cưới được con gái nhà hào môn, mặc dù chỉ là nhánh phụ, nhưng cũng có thể nhận được không ít tài nguyên.
Nếu như Trịnh đại nhân còn muốn tiếp tục làm quan, vậy thì nhất định phải xử lý chuyện này thích đáng.
Trong nha môn còn mấy đại nhân khác, tất cả đều mang nét mặt đồng tình nhìn về phía Trịnh đại nhân, âm thầm cảm thấy may mắn, nhà có vợ hiền cho nên chồng ít gặp rắc rối!
Hắn ta không có quyền xử trí quan viên ở đó, sau khi nói xong thì cũng dừng lại.
Dưới ánh mắt chế nhạo của đồng liêu, Trịnh đại nhân chật vật không chịu nổi, không chào hỏi ai mà nhanh chóng rời đi.
Trịnh phu nhân biết rõ quan hệ của mình cùng Đức Thụy phu nhân có chút không hòa thuận, nhìn thấy người còn không biết tránh, thế mà còn đụng vào.
Sấu Tây Hồ lớn như vậy mà còn có thể đụng vào, nếu nói không phải cố ý thì cũng không có ai tin.
Nhưng hiện tại xem ra, là họa không phải phúc nha
Nếu như chuyện này là thật thì có khi Trịnh đại nhân muốn bỏ vợ.
Lúc này Trịnh phu nhân đang ở trong phòng nghe hát dân gian, uống nước trái cây mát lạnh, nghĩ vê chuyện vừa rồi khi mình làm Đức Thụy phu nhân mất mặt thì trong lòng có chút đắc ý.
Đợi đến khi Trịnh đại nhân dẫn người đi đến bến tàu thì Trịnh phu nhân vẫn còn đang ở trên hồ chưa trở về!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT