Tê phu nhân đỏ tròng mắt trong nháy mắt, đây chính là đứa nhỏ mà Tề gia vẫn luôn tìm kiếm: "Con à, nâng cánh tay phải lên."

Lý Dung làm theo, quả nhiên ở bên cạnh nách có một nốt ruồi màu đen.

Hai cái vị trí đều đúng, cuối cùng phu nhân đã xác định được Lý Dung chính là đứa nhỏ đã bị đánh mất.

Tê phu nhân ôm Lý Dung, nghẹn ngào nói: "Con chính là Ngọc Dung!"

Ngọc Dung?

Liễu Phán Nhi sững sờ, nhớ lại trong túi của Lý Dung có một bộ quần áo, mặc dù cũ nát, nhưng trong góc thêu chữ "Dung”, lúc đó Lý Nguyên Thanh đã lấy làm tên cho đứa nhỏ, cũng có chữ dung, cho nên gọi là Lý Dung.

Lúc này Lý Dung bị Tê phu nhân ôm, cả người lo lắng, trừng to mắt, chỉ là sau khi con bé nhìn thấy mẹ thì lập tức không sợ: "Ta... Ta thật sự là người mà các ngươi tìm sao?”

Tê phu nhân gật đầu, nghẹn ngào trả lời: "Đúng vậy, trước đó ta là bạn thân của mẹ con, về sau ta gả vào Tê gia, quan hệ càng thân hơn lúc trước. Chỉ là không nghĩ tới nàng mới vừa xuất giá mấy năm thì đã..."

Tâm trạng của Tề phu nhân phức tạp, nhưng mà cũng rất vui mừng. Nếu như vợ chồng Lý Nguyên Thanh đối xử với Lý Dung không tốt thì bây giờ Lý Dung nhất định sẽ rời đi, không ở lại.

Tê Thục Viện dựa theo khăn cho mẹ lau nước mắt, nhìn về phía Lý Dung hỏi: "Dung muội muội, ngươi có lời liền nói."

Tê phu nhân sững sờ, đây là chuyện của toàn bộ Tề gia, bà ấy không thể làm chủ: "Nếu ngươi không đến Kim Lăng Hầu phủ thì cũng được, nhưng nếu không trở vê Tề gia thì nhất định phải nói chuyện này cho ông bà ngoại của ngươi, đây không phải chuyện mà ta có thể quyết định được.

Lý Nam cũng chạy tới kéo tay tỷ tỷ: "Tỷ, A Nam cũng không muốn tỷ rời đi. Tỷ là tỷ tỷ của ta, chỉ có thể ở nhà ta. Cha mẹ cũng sẽ không để tỷ đi, Đại Bảo ca ca, Tiểu Bảo ca ca cũng sẽ không để tỷ đi. Tỷ, nếu như tỷ đi thì A Nam sẽ khóc chết."

Lý Dung nghĩ nghĩ, châm chước phút chốc rồi trả lời: "Dựa vào những gì các ngươi nói, và những gì ta biết khi ở Kim Lăng, Kim Lăng Hầu phủ không phải chỗ tốt, ta không muốn trở về. Ta đang sống cạnh cha mẹ rất tốt cho nên bây giờ ta không muốn rời đi." Lý Dung lộ vẻ khó xử: "Mặc dù người thân còn ở đây, nhưng ta đã quên hết chuyện lúc trước. Cha mẹ ta đối xử với ta rất tốt, quan hệ huynh đệ tỷ muội cũng hoà thuận. Ta không muốn rời khỏi nhà, nhưng mà đến khi bọn họ nhận ta thì ta có thể đến đó ở, ở cùng ông bà ngoại, thay người mẹ đã c.h.ế.t của ta tẫn hiếu."

Lý Dung không thể nào miêu tả được cảm giác lúc này của mình, mà vỗ vỗ phía sau lưng Tê phu nhân: "Đừng khóc, nếu ta đang sống rất tốt thì đây cũng là một chuyện tốt. Nếu các ngươi đã xác nhận được ta là người mà các ngươi muốn tìm thì ta cũng có lời muốn nói."

Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Gặp được thì nhất định sẽ cứu, ta cũng không nghĩ nhiều như vậy. Vừa mới nghe phu nhân gọi A Dung gọi là Ngọc Dung, ta lập tức nhớ ra lúc ta nhận con bé còn có một bộ quần áo, ở dưới có thêu chữ Dung, cộng thêm bớt và nốt ruồi ở trên người, tất cả đều đúng. Có thể thấy được A Dung chính là đứa nhỏ mà các ngươi tìm kiếm."

"Đứa trẻ ngoan."

Tê phu nhân gật đầu, lau khô nước mắt, hành lễ với Liễu Phán Nhi: "Đa tạ Đức Thụy phu nhân cứu Dung nhi, còn nuôi con bé tốt như vậy. Lan Lăng Hầu phủ chúng ta nhất định cảm tạ."

Nhưng cho dù đối diện với Lan Lăng Hầu phủ cùng Kim Lăng Hầu phủ thì Lý Dung cũng không động lòng, có thể thấy được vợ chồng Lý Nguyên Thanh đối xử với Lý Dung vô cùng tốt.

"Việc liên quan đến A Dung, ta cùng phu quân của ta có yêu cầu rất đơn giản, A Dung mãi mãi là con gái của chúng ta. Nhưng mà, Tê phu nhân, các ngươi cũng nên chuyển lại lời của chúng ta, tuyệt đối sẽ không ham Lan Lăng Hầu phủ quyền thế."

"Chúng ta muốn cái gì thì vợ chồng chúng ta cũng có thể cố gắng, không cần bất luận người nào dìu dắt. Các ngươi cũng không cần thiết bởi vì chúng ta cứu được A Dung, nuôi dưỡng A Dung mà dùng chuyện này hồi báo chúng ta, chúng ta không cần." "Vốn đang muốn đi Cô Tô cùng Hàng Châu, nhưng bây giờ ta cũng không đi, ta đã nhờ Cố quản sự, ủy thác để hắn ta nói chuyện làm ăn thay ta. Còn ta sẽ dẫn mấy đứa nhỏ về nhà, sẽ chuyển lại cho các ngươi bộ quần áo duy nhất của A Dung vào lúc đó cho các ngươi, Tê phu nhân cũng có thể phái người đưa tin về kinh thành."

Tê phu nhân nghe thấy lời của Liễu Phán Nhi thì lập tức hiểu rõ có chuyện gì xảy ral

Lý Nguyên Thanh là tướng quân tứ phẩm, hơn nữa còn được bệ hạ tán thưởng nhiều lân, tiền đồ như gấm.

Liễu Phán Nhi càng ghê gớm, tự mình tạo ra giống cây có năng suất cao và cải tiến nông cụ, tự mình dành được vị trí cáo mệnh tứ phẩm.

Chỉ cần cho hai vợ chồng Lý gia thời gian thì về sau họ nhất định sẽ thăng tiến lên cao, không cần Lan Lăng Hầu phủ cảm ơn, chỉ muốn A Dung làm con gái.

Tê phu nhân cười nói: "Đức Thụy phu nhân đại nghĩa! Nếu cha mẹ chồng biết A Dung ở huyện Thôi Dương thì nhất định sẽ chạy tới. Chỉ là tuổi tác bọn họ đã cao, ta muốn đưa A Dung cùng đến kinh thành. Ta cũng biết, vừa gặp mặt mà đã như vậy thì có chút ép buộc. Nhưng mà mẹ chồng ta ngày nhớ đêm mong A Dung, vô cùng mong nhớ, chỉ sợ là không chịu nổi."

Lý Dung vừa nghe nói Tê phu nhân muốn dẫn mình đến kinh thành thì vô cùng sợ hãi, đi đến bên cạnh Liễu Phán Nhi, ôm cánh tay Liễu Phán Nhi: "Nương."

Liễu Phán Nhi xoa xoa đầu Lý Dung, cười nói: “A Dung đừng sợ, tất cả đã có nương và cha của con. Có nhiều người trong nhà ngoại tìm con như vậy, có thể thấy là họ rất thương con, bọn họ đều là người thân của con, không nên nên cảm thấy xa lạ hay bài xích vì chưa từng gặp mặt. Nếu con không dám đến kinh thành thì nương sẽ dẫn ca ca và đệ đệ của con theo cùng."

Tê phu nhân gật đầu: "Được, bây giờ ta sẽ đi sắp xếp."

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Nếu con không dám đi thì đương nhiên nương sẽ đi cùng con. Ông bà ngoại đều đang mong nhớ con, cậu mợ cũng luôn tìm con trong những năm này, đương nhiên là phải đi cảm ơn. Đừng sợ, có nương mài"

Liễu Phán Nhi vừa muốn gật đầu, nhưng lại nghĩ đến Lương Bảo, nàng lập tức lắc đầu: "Tề phu nhân, bây giờ còn chưa thể đi. Hôm nay gặp phải một vài chuyện, ta phải xử lý xong thì mới yên tâm rời đi. Hơn nữa, ta còn phải tạm biệt bạn bè. Việc buôn bán của ta còn phải được giao phó cho Cố quản sự, không thể tùy tiện rời đi. Huống chỉ mấy ngày nay Tề phu nhân đã gấp rút lên đường, cũng vô cùng khổ cực, cho nên cần phải nghỉ ngơi thật tốt."

Tê phu nhân muốn lên đường ngay bây giờ, như vậy thì cũng có thể quay về Kim Lăng cùng chồng sớm một chút: "Đức Thụy phu nhân, bây giờ chúng ta cùng lên đường?"

Lý Dung lau khô nước mắt, không khóc nữa.

Tê Thục Viện thuyết phục: "Nương, lúc trước ngựa chúng ta không dừng vó, vẫn luôn đi cả một đường, ngài ăn không ngon ngủ không ngon. Bây giờ đã tìm được em gái họ, cho nên sớm hay muộn hơn một ngày cũng không còn quan trọng. Mặc dù bây giờ chúng ta không quay về, nhưng chúng ta có thể sai người hầu trở về Kim Lăng báo tin, báo cho cha con biết."

Đôi mắt của Lý Dung sáng lên: "Có thật không? Nương cùng ca ca đệ đệ muội muội đến kinh thành cùng con sao?"

Liễu Phán Nhi thấy thế thì dẫn ba đứa nhỏ rời đi, trở lại phòng của bọn họ.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Lý Dung, Lý Dung có chút xấu hổ: "Nương, mọi người nhìn chằm chằm con làm cái gì?"

Lý Nam hì hì cười nói: "Chẳng trách tỷ tỷ của ta lại đẹp mắt như vậy, hóa ra là con gái của gia đình giàu có, lại còn là con của đại tiểu thư Hầu Phủ!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play