Hoắc Thành Đạt tìm khách sạn ở lại, chờ sáng sớm ngày mai lại đi truyền tin.

Hắn ta ở nhà ăn ở phía dưới khách sạn, nghe người trong phòng ăn tán gẫu. Giọng địa phương khá dễ hiểu, nghe cẩn thận là có thể nghe hiểu.

Bản thân Hoắc Thành Đạt rất giỏi nói chuyện, hơn nữa tính tình lanh lợi. Nghe thấy nam nhân trung niên khỏe mạnh bên bàn đối diện nói tới Kim Lăng Hầu, đòi một cân rượu, hai cân thịt dê nên đồng thời đi tới gộp bàn với nam nhân trung niên khỏe mạnh.

Tính tình của nam nhân trung niên khoẻ mạnh vốn điên rồ, lúc này uống cũng không ít, đương nhiên hài lòng khi người khác câm thức ăn tới đây, nói càng thêm hăng say.

Hoắc Thành Đạt có ý định dẫn dắt, nam nhân trung niên khoẻ mạnh này gân như nói hết ra chuyện liên quan đến Kim Lăng hầu mà hắn ta biết.

Trên phố có một vài lời nói, mặc dù không phải cực kỳ đúng, đại khái cũng toàn là lời nói vu vơ, nhưng mà có thể nghe ra một vài lý lẽ.

Chí ít Hoắc Thành Đạt nghe được chuyện của Kim Lăng Hầu và Tề tri phủ đại nhân hiện tại, mặc dù là thân thích, nhưng quan hệ cũng không tốt, nguyên nhân trong đó cũng là do sau khi đại tiểu thư con của vợ cả Kim Lăng mất tích, cậu Tề tri phủ ghi hận Kim Lăng hầu không có chăm sóc tốt cho cháu ngoại gái.

Không chỉ có như vậy, từ sau khi Tri phủ đại nhân đến Kim Lăng vào năm ngoái thì có cơ hội là sẽ đối đầu với Kim Lăng Hầu, châm chọc tiểu thư của Kim Lăng Hầu phủ.

Hoắc Thành Đạt hành lễ: "Trương phu nhân, tại hạ là Hoắc Thành Đạt xin thỉnh an phu nhân."

Cho tới bây giờ, Kim Lăng Hầu và phu nhân hiện tại cũng không dám bước ra ngoài, chỉ sợ bị người ta dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm.

Sau khi ăn cơm, Hoắc Thành Đạt đi vê nghỉ, sáng sớm ngày thứ hai đưa bái thiếp đến quý phủ của tuyên an sứ Trương đại nhân.

Mặc dù trong nhà có tiền, cũng có sản nghiệp, nhưng những năm nay đều sống bằng tiên dành dụm, cũng không có phát triển.

Nói cho cùng thì Kim Lăng Hầu cũng uất ức, mặc dù có tước vị Hầu Gia nhưng cũng không có chức quan.

Mặc dù Trương đại nhân không có ở nhà, nhưng Trương phu nhân ở nhà, kêu người gọi Hoắc Thành Đạt lên hỏi.

Mấy lần ở trên yến hội, tri phủ phu nhân cũng không cho phu nhân Kim Lăng Hầu mặt mũi, trong ngoài chèn ép, sỉ nhục phu nhân Kim Lăng Hầu không ưa con gái mà nguyên phối để lại, tâm tư ác độc, không biết quản lý gia đình.

Hoắc Thành Đạt trả lời: "Được, phu nhân."

Hoắc Thành Đạt nghe nói như thế thì cũng không đồng ý: "Trương phu nhân, đa tạ lời mời nhiệt tình của ngài. Lần này phu nhân nhà ta đi theo đội buôn của Cố gia ở Thôi Dương, ở trong khách sạn Cố gia đặt. Sau khi dừng chân mấy ngày thì còn phải đến Dương Châu, ở khách sạn thuận tiện hơn."

Trương phu nhân vốn là khách sáo, nếu như người ta đã nói như vậy thì nàng ta cũng không miễn cưỡng, cười nói: "Nếu đệ muội Lý gia đã sắp xếp thì ta sẽ không sắp xếp bậy bạ. Chờ phu nhân của ngươi tới đây thì ta sẽ mời nàng tới nhà làm khách."

Trương phu nhân mỉm cười: "Miễn lễ. Sau khi lão gia trở vê, thường xuyên nhắc tới Nguyên Thanh huynh đệ. Không ngờ rằng phu nhân của Nguyên Thanh huynh đệ lại đến Kim Lăng, hôm nay ta phái người đến cửa thành đón tiếp, chắc chắn phải ở lại nhà ta.

Tiếp tục hàn huyên, Hoắc Thành Đạt cáo từ, đồng thời báo cho đoàn người của Đức Thụy phu nhân đang đặt chân ở khách sạn Duyệt Lai.

Trương phu nhân phân phó nha hoàn bên cạnh, chuẩn bị một phần lễ vật, đợi đoàn người Liễu Phán Nhi tới khách sạn thì sẽ đưa qua, tán gẫu thể hiện tâm ý.

Mặc dù Trương phu nhân không quen biết Lý Nguyên Thanh, nhưng nàng ta thường xuyên nghe thấy phu quân nói rằng Lý Nguyên Thanh lợi hại, Tây Bắc liên tục đại thắng, trong đó thì công lao của Lý Nguyên Thanh rất lớn. Bệ hạ thường xuyên tán thưởng, là tấm gương của võ quan.

Đã như vậy, Đức Thụy phu nhân phái người tới nhà báo tin, đương nhiên là nàng ta muốn nhiệt tình tiếp đãi.

Không chỉ có như vậy, Trương phu nhân còn cho người báo chuyện này cho chồng đang làm việc trong nha mồn.

Đương nhiên là Trương đại nhân quan tâm rồi, hắn ta vừa nhận được tin tức, Hai viên đại tướng dưới tay Triệu đại tướng quân chính là Lý Nguyên Thanh và Mạnh Thế Đức lại lập chiến công. Nước Tây Vân chiến bại, không còn sức đưa quân đi đánh nên bắt đầu phái người đến đàm phán.

Lý Nguyên Thanh đã là võ tướng Tứ Phẩm, lần này sau khi chiến sự kết thúc thì đương nhiên có thể thăng quan.

Trong lòng Trương đại nhân ước ao, nếu như năm đó hắn ta tiếp tục ở lại Tây Bắc thì có lẽ cũng có thể lập được chiến công. Nhưng mà bây giờ có hối hận thì cũng đã muộn, chỉ có thể ước ao.

Gia quyến của Lý Nguyên thanh đi tới Kim Lăng, Trương đại nhân dặn dò phu nhân tiếp đãi nhiệt tình.

Lúc trước, khi hắn ta mang binh đánh giặc thì bị người ta mai phục, vẫn là Lý Nguyên Thanh dẫn người chạy tới kịp thời, giải vây cho hắn ta, cứu hắn ta và mấy ngàn tướng sĩ dưới trướng.

Liễu Phán Nhi đi theo đội buôn của Cố Gia, đi tới thành Kim Lăng.

"Đúng, ta cũng nghĩ như vậy." Liễu Phán Nhi gật đầu, nhìn về phía Lý Phương một cách khen ngợi: "Nếu như lần này có thể tìm được mấy khách hàng lớn, sau khi trở về, †a sẽ mở rộng nhà xưởng nhuộm vải. Trông coi nhà cửa, ở gân đây nên có chuyện gì thì ta cũng có thể xoay xở được."

Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Kim Lăng được khen là Nam Đô, không chỉ bởi vì vị trí địa lý của nó cực kỳ tốt, mà còn bởi vì nơi này phồn hoa, thương mại, thủ công nghiệp cực kỳ phát triển."

Lý Phương suy nghĩ một lát: "Dì Liễu nói đúng, chúng ta không thể kiếm được toàn bộ tiên. Có thể mở cửa hàng ở trấn Cát Tường, trấn Hắc Sa và thị trấn là bởi vì di chuyển gần, dễ quản lý. Mở ở đây thì ngoài tâm tay của chúng ta, có chuyện cũng khó xử lý. Không bằng chúng ta từng bước một mở rộng nhà xưởng nhuộm vải ở huyện Thôi Dương, nhà xưởng chuyên nhuộm vải thì sẽ tốt hơn một chút."

Liễu Phán Nhi nở nụ cười: "Làm ăn, chúng ta không thể kiếm được toàn bộ tiền. Một mặt là liên quan đến quá nhiều tinh lực và nhân lực, mặt khác là căn cơ của chúng ta ở Kim Lăng quá ít ỏi."

Lý Dung nhìn ra ngoài từ một bên khác của xe ngựa, gật đầu: "Nương, người nơi này có tiên. Mặc cũng tốt, ăn cũng tốt. Vải vóc của chúng ta chắc chắn có thể kiếm tiên ở đâu. Ôi, nhà chúng ta ít người, nếu như có đầy đủ người thì chúng ta có thể mở một cửa hàng ở đây, cũng không bị người khác kiểm soát."

Hiếm khi nhìn thấy Kim Lăng phồn hoa, Lý Phương còn có thể khống chế, không có mơ tưởng xa vời, được voi đòi tiên.

Lý Nam thò đầu nhỏ ra ngoài từ cửa xe ngựa, nhìn ngó xung quanh, nhìn thấy cửa thành nguy nga thì lớn tiếng cảm than: "Oa, cửa thành thật là cao! Cao hơn so với cửa thành ở thị trấn chúng ta."

Nha hoàn Thúy Mai ở bên cạnh thì nhắm mắt nói nhỏ: "Có thể là do phu nhân Kim Lăng Hầu bận bịu.. "

"Không phải ngày hôm qua đã phái người đến Kim Lăng Hầu phủ rồi hãy sao? Sao hôm nay còn chưa có người đến nghênh đón chúng ta?" Trịnh phu nhân hạ thấp giọng, càng ngày càng cảm thấy bất mãn với biểu muội bà con xa này, cảm thấy biểu muội này đang coi thường nàng ấy!

Mặt Vương ma ma còn sưng nên không nói gì, cũng giả bộ không nghe thấy.

Đối lập với bầu không khí ung dung bên Liễu Phán Nhi là bầu không khí trâm thấp, chau mày bên phía Trịnh phu nhân.

"Bận bịu?" Trịnh phu nhân cười nhạo hai tiếng: "Bà ta bận bịu, cũng không phải kêu bà ta tự mình đến đón ta? Lễ nào mở miệng nói hạ nhân tới đón tiếp ta cũng không được sao?"

Thúy Mai không dám nói tiếp, yên lặng không nói gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play