Đường Vân Sơn thấy chủ ý của Hoắc Thành Đạt không tồi: "Phải đó, bằng không đến lúc phu nhân lên kinh thành còn phải tặng một phần lễ nữa, tốn kém lắm, huống hồ còn chưa chắc sẽ dùng tới cơ mà."
Liễu Phán Nhi cười: "Được rồi, Hoắc Thành Đạt, ngươi chờ chút, để ta viết thiếp, ngươi mang sang đấy, tiện đường nghe ngóng luôn. Đợi mai ta đến nơi sẽ chính thức đi thăm khỏi. Nếu đã có quan hệ tốt với Nguyên Thanh, lại khó khăn lắm mới ghé vào Kim Lăng một chuyến thì dĩ nhiên là phải đến nhà chào hỏi rồi."
Tuy rằng chưa chắc Trịnh phu nhân sẽ giở thủ đoạn, cũng chưa chắc sẽ phải cậy nhờ Trương đại nhân tuyên an sử ở Kim Lăng, nhưng đã là bạn bè thân thiết thì nhất định phải ghé thăm.
Hoắc Thành Đạt nghe Liễu Phán Nhi nói vậy thì mỉm cười đáp: "Phu nhân nói phải."
Vậy là Liễu Phán Nhi rất nhanh đã viết xong thiếp, sau đó dặn Hoắc Thành Đạt mang sang đấy.
Cùng lúc ấy, sau khi trở về, Trịnh phu nhân giận tím mặt, mất hết thể diện, cũng nhanh chóng sai người đưa thư đến Kim Lăng. Đến khi ấy, cô em họ đã được gả đi xa của nàng ấy, dù có không giúp thì cũng có thể cho nàng ấy mượn oai. Dù sao thì cũng đều là người nhà họ Vương ở Đồng Lăng.
Dĩ nhiên là Đường Vân Sơn cũng đã thấy Trịnh phu nhân cử người đi Kim Lăng, hắn ta lo lắng ra mặt: "Phu nhân, Trịnh phu nhân cũng cử người đến Kim Lăng rồi."
Liễu Phán Nhi cười, giục Đường Vân Sơn:"vậy ngươi cũng đi hỏi Cố quản sự xuất thân của Trịnh phu nhân và chuyện với phu nhân Kim Lăng Hầu đi."
Đường Vân Sơn cũng không cảm thấy Cố quản sự làm như vậy là không đúng, sau khi đến thì nhiệt tình chào hỏi với Cố quản sự, cưỡi ở trên lưng ngựa, vừa đi vừa hỏi: "Vừa nãy bởi vì mấy đứa nhỏ của hai nhà ồn ào, Trịnh phu nhân hùng hổ doạ người, còn ở trước mặt chúng ta khoe khoang rằng nàng ấy có quan hệ với phu nhân Kim Lăng Hầu. Chiêu nay đến Kim Lăng, Cố quản sự có thể nói cho chúng ta về Trịnh phu nhân và phu nhân Kim Lăng Hầu không?"
Thật ra Cố quản sự ở ngay gần đó, lúc mấy đứa nhỏ cãi nhau thì Cố quản sự đã biết rồi. Nhưng hắn ta chỉ là quản sự của một thương đội nên không tiện xen vào giữa Trịnh phu nhân và Liễu Phán Nhi. Nếu có mâu thuẫn thì chỉ cần không đánh bể đầu thì Cố quản sự cảm thấy đều xem như là chuyện lớn, bọn họ có thể giải quyết.
Bởi vì con cái cãi nhau nhưng chưa đánh lộn. Đến mức Liễu Phán Nhi và Trịnh phu nhân ngầm thù hận gì đó gì đó cũng là chuyện của hai người bọn họ, không có liên quan đến thương đội.
Thực tế thì làm như vậy là đúng rồi.
Nếu như hắn ta xen vào rồi hắn bị cuốn vào trong đó thì có lẽ còn trút giận lên hắn ta.
Thương đội thu tiền hộ tống bọn họ đến chỗ cần đến, hoàn thành nhiệm vụ như vậy là được rồi, những thứu khác thì không có liên quan gì đến thương đội.
"Vâng thưa phu nhân." Đường Vân Sơn đáp lời, mang theo hai túi điểm tâm đi tìm Cố quản sự.
Cố quản sự nhận điểm tâm, mỉm cười: "Vừa nãy ta không tiện ra mặt, xin thứ lỗi."
Đường Vân Sơn nở nụ cười, tỏ vẻ có thể hiểu được: "Cố quản sự, xem ngài nói kìa. Chuyện cãi nhau giữa hai nhà có thể không liên quan đến ngài. Nếu như phu nhân trách tội ngài, cũng sẽ không để ta đến tìm ngươi nghe ngóng tin tức. Thật ra cũng không có chuyện gì lớn, nhưng không thể không có lòng phòng người, xin Cố quản sự cho biết."
Cố quản sự gật đầu, nhìn Đường Vân Sơn, đè thấp giọng, nói: "Trịnh phu nhân xuất thân từ nhánh bên của Vương gia ở Đồng Lăng, phụ thân là cử nhân, làm việc ghi chép trong học viện ở Đồng Lăng, trước khi Trịnh đại nhân chưa phát tài thì đã định chuyện hôn nhân. Phu nhân Kim Lăng Hầu xuất thân từ nhánh Vương gia, Kim Lăng Hầu tái giá, phụ thân ở trong triều làm quan lớn, quan tam phẩm, bây giờ là Vương đại nhân của lễ bộ Thị Lang Vương."
Đường Vân Sơn ghi nhớ, sau đó lại hỏi: "Tình hình của Kim Lăng thế nào?”
Cố quản sự thỉnh thoảng tới Kim Lăng, nên biết một chút về tình hình của Kim Lăng hầu: " Từ xưa, bởi vì Kim Lăng Hầu trợ giúp Thái Tổ lấy được thành Kim Lăng mà không cần tốn nhiều sức, hơn nữa còn bỏ tiền riêng ra giúp hoàng đế Thái Tổ của Đại Chu lên phía bắc, đợi đến khi sự nghiệp lớn của Thái Tổ thành công, phong Tạ gia là Kim Lăng Hầu, từng thế hệ thay thế, đến bây giờ cũng được vài thế hệ rồi. Nhưng mà sau năm đời, mặc dù vẫn còn tước vị, nhưng muốn quan chức thì cũng phải tham gia khoa cử kỳ thi, thống nhất tác phong quan lại. Bây giờ đã qua nhiêu Kim Lăng Hầu khác nhau, nhưng đến nay vẫn chưa thi đậu công danh."
Nghe lời này, Đường Vân Sơn thở phào nhẹ nhõm, nói như vậy là bây giờ Kim Lăng hâu chỉ có một tước vị, không có quan chức. Mặc dù chiếm giữ Kim Lăng, nhưng quyền lực trong tay cũng không nhiều, cũng chính là không được bệ hạ trọng dụng.
"Nhà mẹ đẻ của phu nhân Kim Lăng Hầu là Vương gia, vậy thì rất lợi hại, làm sao có thể chọn trúng Kim Lăng hầu chứ?" Đường Vân Sơn nhỏ giọng hỏi, người ta nói rông mạnh cũng không đè được đầu rắn địa phương, hắn ta muốn biết nhiều chuyện liên quan đến Kim Lăng Hầu hơn.
Cố quản sự thấy tình hình như thế nên chỉ trả lời: "Lời này ta chỉ nói với ngươi, quay đầu ngươi lại nói ra bên ngoài thì ta cũng sẽ không thừa nhận. Dáng vẻ Kim Lăng Hầu tốt, phu nhân Kim Lăng Hầu này chỉ là vợ kế, là con gái của Vương gia, thế gia lâu năm ở Đồng lăng lâu năm, thân phận của nguyên phối lại càng không tâm thường, xuất thân từ Lan Lăng Hầu phủ. Chức vị của Lan Lăng Hầu ở kinh thành từ trước đến nay đều là quan nhất phẩm, có công theo vua, được bệ hạ ủy thác trọng trách. Lan Lăng Hầu có ba đứa con, hai văn một võ. Trong đó có Kim Lăng tri phủ, Tê Kiệm chính là con thứ của Lan Lăng Hầu."
Đường Vân Sơn hít vào một hơi: "Chúng ta đến Kim Lăng có phải là sẽ gặp phiền phức gì hay không?”
Cố quản sự mỉm cười: "Yên tâm, sau khi vợ chính thức của Kim Lăng Hầu c.h.ế.t vì bệnh, chịu tang vợ xong thì lập tức cưới con gái của Vương gia ở Đồng Lăng. Phu nhân mới vừa vào cửa được nửa năm, con gái của nguyên phối đi dạo hội chùa lại không thấy đâu, Tề gia của Lan Lăng Hầu cảm thấy Kim Lăng hầu không có chăm sóc cháu ngoại gái tốt, thậm chí còn cảm thấy là bị vợ kế hãm hại nên náo loạn với Kim Lăng Hầu. Mấy năm nay, không phải con cháu của Tê gia có chức vị ở Kim Lăng tri phủ, thì cũng là người có quan hệ tốt đẹp với Tề gia. Thứ nhất là đối phó với cả nhà Kim Lăng hâu. Thứ hai là tiếp tục tìm kiếm con gái của nguyên phối đã mất tích năm đó."
Nghe Cố quản sự nói, ánh mắt của Đường Vân Sơn sáng lên: "Nói như thế thì nếu như bị Kim Lăng Hầu phủ gây phiền phức thì còn có thể đến nha môn tri phủ nhờ giúp đỡ?"
Lý Dung cười nhẹ: "Nương, cái này gọi là kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè đúng không?”
Đường Vân Sơn mỉm cười: "Đa tạ."
Liễu Phán Nhi nghe thấy như vậy thì cũng yên tâm: "Nhọc lòng Đường đại ca. Đã như vậy thì cũng không cần phải chờ đợi trong lo lắng, tiếp theo đi tới Kim Lăng thôi."
Có lời nói của Cố quản sự, Đường Vân Sơn cảm thấy mỹ mãn mà trở về, đứng trước cửa sổ xe ngựa của Liễu Phán Nhị, lên tiếng thuật lại tin tức vừa mới nghe ngóng được từ phía Cố quản sự.
"Không cần khách sáo." Cố quản sự khách sáo: "Tê đại nhân của tri phủ Kim Lăng bằng tuổi với thiếu gia của chúng ta. Mặc dù chưa nói đến mức kết thành bạn tốt, nhưng sau khi gặp mặt thì cũng có thể nói chuyện vui vẻ với nhau."
"Vâng, phu nhân." Đường Vân Sơn trả lời.
Cố quản sự không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu.
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đúng! Tóm lại chúng ta đứng ngay thẳng thì sẽ không sợ người khác làm bậy. Nhưng mà gặp phải quyền thế quá lớn, tốt nhất là chúng ta nên chọn bo bo giữ mình, hoặc là mượn lực chống lực, không nhất thiết phải lấy cứng đối cứng.
Giọng Lý Nam ngân nga, ôm mẫu thân: "Nương, ta hiểu rõ, đánh được thì đánh, không đánh được bỏ chạy."
"Chỗ nào cũng có ngươi." Liễu Phán Nhi hé miệng nở nụ cười, chỉ vào trán Lý Nam.
Lý Phương nhàn rỗi không có việc gì, sau khi không sợ hãi thì mặt lộ vẻ hiếu kỳ: "Nhà giàu ra ngoài thì có rất nhiều người hầu, sao lại tùy tiện làm mất con chứ? Nhiều người hầu như vậy mà cũng không trông coi được đứa nhỏ bốn năm tuổi sao?"
Lý Dung bĩu môi: "Ta thấy là mẫu thân không còn, chỉ có kế mẫu nên không thể để cho đứa nhỏ được vợ trước để lại chiếm thân phận trưởng nữ. Xảy ra vấn đề rồi thì chẳng qua cũng chỉ xử lý một ít người hầu, còn có thể tiêu diệt con gái kế chướng mắt, sao lại không làm chứ?”
Lý Phương suy nghĩ một lát: "Đây chỉ là suy đoán của chúng ta, quên đi, cũng không có liên quan gì đến chúng ta, vẫn không nên nghị luận ở sau lưng. Từ xưa, nhà cao cửa rộng thì nhiều thị phi, chỉ cần bọn họ không trêu chọc chúng ta là được."
Liễu Phán Nhi gật đầu, đồng ý với lời Lý Phương nói: "A Phương nói đúng, đây là chuyện của nhà của người ta. Chưa kể, chuyện đã qua một thời gian dài như vậy rồi, ngay cả Tề gia của Lan Lăng hầu cũng không tìm thấy chứng cứ chứ đừng nói tới những người khác."
Lý Dung trả lời: "Vâng, mẫu thân. Nghị luận sau lưng người khác quả thật không đúng, con sai rồi."
Lý Dung lẩm bẩm: "Nương, chuyện này làm sao có thể trách A Nam được chứ? Rõ ràng là thằng nhóc kia quá tham lam quá xấu xa, không biết kết bạn với người khác, còn ngang ngược, chúng ta không quen hắn tai"
Đúng là tiểu mập mạp của Trịnh gia hoàn toàn tâm niệm muốn con vịt gỗ của Lý Nam, vừa nhìn thấy Lý Nam đến thì đòi Lý Nam.
Vừa ăn cơm, Liễu Phán Nhi vừa nhìn Lý Nam với ánh mắt trách cứ: "Xem đi, ngươi cố ý trêu chọc hắn ta làm gì? Khóc như thế đã lâu rồi, ngươi không thấy phiền người khác sao?”
Trịnh phu nhân bực mình, thậm chí đánh con trai bảo bối một trận, sau đó lập tức nghe tiếng khóc của tiểu thiếu gia của Trịnh gia một thời gian.
Lý Nam cũng là một đứa quỷ hẹp hòi, không cho tiểu thiếu gia của Trịnh gia, còn lấy ra khoe khoang, nói con vịt đá còn tự mình biết đi, tự bơi lội, gấp đến mức tiểu thiếu gia của Trịnh càng thèm muốn hơn.
Lý Nam cười khà khà, chớp đôi mắt to: "Ta không ưa dáng vẻ không lễ phép của hắn ta, nếu như biết hắn ta khóc như thế có thể khiến cho ta đau đầu thì ta sẽ không quan tâm đến hắn ta rồi."
Trước đó, mỗi lần nghỉ ngơi thì Trịnh phu nhân và Liễu Phán Nhi gặp nhau thì vẫn chào hỏi. Bây giờ, Trịnh phu nhân nhìn thấy Liễu Phán Nhi thì lập tức giả bộ như không nhìn thấy.
Đến Kim Lăng, chắc chắn phải cho một đám nhà quê ở nông thôn như các nàng đẹp mặt.
Ba cô nương đều rất chờ mong, muốn xem thành Kim Lăng phồn hoa.
Bởi vì con trai khóc rống nên Trịnh phu nhân càng thêm tức giận, nhớ lại vừa nãy đánh con trai thì cũng cực kì đau lòng. Nàng ấy cũng không cảm thấy nên đánh con trai, ngược lại lấy chuyện con trai gào khóc tính vào trên đầu đoàn người Liễu Phán Nhi.
Liễu Phán Nhi lắc đầu bật cười: "Được rồi, mau ăn cơm đi. Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai chúng ta đến Kim Lăng rồi. Trước đây nghe người ta tán thưởng, Bắc có Kinh Thành, Nam có Kim Lăng, cửa thành nguy nga, trong thành thì càng phồn hoa hơn, người đến người đi nối liền không đứt."
Nói tới Hoắc Thành Đạt, chạy nhanh suốt dọc đường, rốt cuộc cũng chạy tới thành Kim Lăng trước lúc trời tối.
Sau khi đóng cửa thành một canh giờ thì sẽ cấm đi lại ban đêm, trừ khi ở gân sông Tần Hoài, thì có thể lùi lại thành cấm đi lại vào ban đêm sau hai canh giờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT