Triệu đại tướng quân và các quan viên phụ tá cũng đang bàn bạc thảo luận về việc bố trí ổn định cuộc sống cho những binh sĩ bằng lòng ở lại nơi đây.
Hiện giờ số lượng tù binh rất đông, mỗi ngày đều có thể khai hoang được rất nhiều ruộng đất, nhưng người sẵn lòng ở lại chốn này chỉ có khoảng hai đến ba chục nghìn người.
Theo kế hoạch ban đầu của Triệu đại tướng quân thì một trăm nghìn binh sĩ ở lại, cộng thêm người nhà của những binh sĩ này là có thể nhiều thêm mấy trăm nghìn người. Có số lượng mấy trăm nghìn người này, sau khi trải qua quá trình nghỉ ngơi để lấy lại sức, nhân khẩu sẽ ngày càng đông hơn, sản lượng sản xuất ra cũng sẽ ngày càng nhiều.
Đế quốc vùng Tây Bắc bên này vốn thưa người, sau này có nhiều người rồi thì còn có thể tiếp tục khai khẩn đất hoang. Cứ như vậy là có thể hình thành một vòng tuần hoàn tốt đẹp.
Lý Nguyên Thanh bước vào, thấy Triệu đại tướng quân đang cau có mặt mày, hắn bèn tò mò hỏi: "Đại tướng quân, lần này chúng ta giành được toàn thắng, hơn nữa còn thu hoạch được rất nhiều, vậy thì tại sao ngài còn buồn phiền chứ? Tuy thuộc hạ ngu dốt nhưng cũng muốn dốc hết sức người non yếu của mình vì đại tướng quân."
Triệu đại tướng quân thấy Lý Nguyên Thanh tới thì vội vàng kêu hắn ngồi xuống, đây chính là viên phó tướng của hắn ta, hắn ta bèn cười nói: "Nguyên Thanh, ngồi đi. Ngươi vốn là người có nhiều chủ ý, hiện giờ ngươi xem xem, chỗ này của ta có một danh sách, chỉ có hai mươi tám nghìn người sẵn lòng ở lại, sẵn lòng đón người nhà tới đây. Nhưng một chút người này là không đủ, ngươi xem phải làm sao mới được bây giờ?"
Mạnh Thế Đức vỗ bàn một cái, tức giận lẩm bẩm nói: "Đại tướng quân, Lý huynh cũng giống như thuộc hạ thôi, đều là người biết đánh trận, cũng chẳng có cách nào hay cả. Dẫu sao thì thuộc hạ cũng sắp phải dùng tới cả quân pháp rồi mà bọn họ cũng không chịu ở lại, thật là tức c.h.ế.t thuộc hạ mà."
Những người khác cũng bày tỏ rằng mình đã cố gắng hết sức rồi nhưng cấp dưới vẫn không bằng lòng, bọn họ cũng không thể đi bắt ép người ta nghe theo.
Lý Nguyên Thanh cười cười, xem qua danh sách một chút, sau đó đặt nó lên bàn: "Xem xét từ góc độ thành phần cấu thành của đại quân ta, đại quân chúng ta áp dụng "chế độ mộ lính"*. Rất nhiều người đều là vì cuộc sống quá khổ cực, không thể cầm cự qua ngày nên mới đi nhập ngũ làm lính, cũng giống như ta năm đó vậy. Muốn đền đáp nước nhà, vậy trước tiên phải no bụng đã rồi mới nói sau. Hiện giờ mọi người không muốn ở lại nơi này, một mặt là vì khí hậu ở đây không giống như những nơi khác, nếu người nhà họ tới đây thì có khả năng sẽ không thích ứng được. Mặt khác còn có một nguyên nhân quan trọng nữa, đó là mọi người không nhìn thấy lợi ích của việc ở lại."
(*) Chế độ mộ lính: hay còn gọi là "mộ binh chế". Là một chế độ quân sự với hình thức chiêu mộ binh lính. Trong chế độ này, lính đánh thuê được tuyển mộ trên khắp địa phương nhằm cải thiện khả năng chiến đấu cũng như giảm nhẹ gánh nặng quân sự tại địa phương. Nguồn tuyển mộ vô cùng đa dạng, có thể là lưu dân, học sinh, hoặc tráng đinh trong các quân hộ khác tình nguyện nhập ngũ.
Mạnh Thế Đức không cho rằng lời này là đúng, hắn ta phản bác nói: "Mỗi người được cho miễn phí năm mươi mẫu đất nông nghiệp, lẽ nào như vậy còn chưa được hay sao? Nếu cho bọn họ quá nhiều thì bọn họ cũng chưa chắc có thể trồng trọt cày bừa nổi ấy chứ!"
Lý Nguyên Thanh cười nhạt: "Vùng Tây Bắc này vốn đất rộng người thưa, thứ không thiếu nhất chính là đất đai, hơn nữa còn là đất hoang. Tuy rằng đã khai hoang rồi nhưng mọi người hoàn toàn không biết liệu những miếng đất này có thể sinh trưởng được hoa màu gì hay không. Để cho cả một gia đình xa rời quê hương rồi đi tới nơi này là chuyện vô cùng mạo hiểm."
"Vì vậy, phải để cho họ nhìn thấy ở lại nơi này sẽ có những lợi ích gì, hơn nữa còn có thể ăn no mặc ấm, như vậy thì bọn họ tự nhiên sẽ bằng lòng ở lại. Hiện nay đã gieo trồng ngô lên trên mấy trăm vạn mẫu đất mà trước đây chúng ta đã khai hoang xong xuôi kia, ngoài ra còn sử dụng phương pháp ủ phân mà nương tử ta đã nghiên cứu ra, như vậy có thể khiến cho đất đai càng thêm màu mỡ, hoa màu cũng có thể sinh trưởng tốt hơn rất nhiều. Bây giờ hoa màu sinh trưởng tốt tươi bạt ngàn núi đồi, phóng tầm mắt cũng nhìn không thấy điểm cuối, mọi người tận mắt nhìn thấy rồi thì tự nhiên sẽ bằng lòng ở lại thôi."
Triệu đại tướng quân ngờ vực, trước giờ hắn ta vẫn luôn bận rộn việc quân, vê chuyện làm thế nào để trao đổi tù binh và dê bò, căn bản không để ý tới số đất hoang kia. Nếu Lý Nguyên Thanh không nói thì hắn ta cũng sắp quên luôn rồi. Dẫu sao thì sở trường của hắn ta là đánh trận, còn đối với việc làm ruộng này thì lại không thành thạo.
"Nguyên Thanh, ngươi đi xem rồi sao? Những hoa màu kia thực sự sinh trưởng rất tốt?" Triệu đại tướng quân hỏi, mặt lộ vẻ tò mò.
Lý Nguyên Thanh gật gật đầu đáp: "Thuộc hạ đã đi xem rồi, cũng đã hỏi những người nông dân giàu kinh nghiệm kia rồi, những mảnh đất sử dụng guồng nước để tưới tiêu, sau đó sử dụng phân bón đã được ủ kỹ thì sản lượng mỗi mẫu có thể lên tới ba trăm cân. Nhưng những nơi mà guồng nước không thể tưới tới được thì chỉ có thể dựa vào nước mưa của ông trời, tương đối thiếu nước, sản lượng cũng thấp hơn chút, chỉ có hơn một trăm cân."
"Chúng ta cứ tính toán dựa theo sản lượng thấp nhất là mỗi mẫu đất có thể thu hoạch được một trăm cân, vậy thì năm mươi mẫu là sẽ thu được năm nghìn cân lương thực, một trăm mẫu là mười nghìn cân. Căn cứ theo luật pháp của Đại Chu, khai khẩn đất hoang thì hai năm đầu sẽ không thu thuế, toàn bộ lương thực đều thuộc về chính bản thân người trồng. Hai năm sau, cứ một mẫu đất thì phải nộp hai đấu* lương thực cho quan phủ, chỗ còn lại thì toàn bộ là của mình, tương đương với việc nộp hai phần thuế cho quốc gia, tám phần còn lại là mình tự hưởng."
(*) Đấu: đấu hay thưng là đồ vật dùng để đong lúa gạo rất tiện lợi, được dùng trong một thời gian khá dài dưới thời phong kiến, một thưng hay một đấu tương đương với 1kg lúa.
"Xây dựng các guồng nước tưới tiêu là quốc gia bỏ tiền, có được nguồn nước đủ đầy thì sản lượng lương thực mới có thể tăng gấp bội, thế nhưng nộp thuế vẫn là một mẫu đất chỉ thu hai đấu lương thực, như vậy tương đương với việc chỉ nộp một phần cho quốc gia, chín phần còn lại đều là của mình. Mùa đông có thể thử trồng lúa mì vụ đông, khi đã trông trọt thành thạo rồi thì sẽ thu hoạch được càng nhiều. Trong nhà có nhiều lương thực như vậy, không chỉ có thể ăn no bụng mà còn có thể đổi lương thực với những người dân du mục ngoài thảo nguyên, có thể ủ rượu, cũng có thể bán đi, lấy tiên mua các đồ dùng hàng ngày như vải vóc."
Triệu đại tướng quân đã nghe ra được điểm mấu chốt quan trọng trong những lời kể của Lý Nguyên Thanh: "Trăm nghe không bằng một thấy, hay là chúng ta tổ chức cho các tướng sĩ đi ra ruộng xem một chút? Mọi người nhìn thấy trong ruộng có thể sinh trưởng ra thóc lúa tốt tươi thì tự nhiên sẽ bằng lòng ở lại."
Lý Nguyên Thanh gật đầu: "Đúng, để cho mọi người tận mắt nhìn thấy, lại có các lão nông dân giảng giải. Cộng thêm quốc gia còn sẽ bỏ tiền ra xây dựng miễn phí các guồng nước tưới tiêu và cung cấp tiền trợ cấp, như vậy tự nhiên sẽ ngày càng có nhiêu người tới đây hơn."
Ngày thường Mạnh Thế Đức đánh trận cũng không sợ bỏ mạng, hắn ta không tiếc mạng của chính mình, cũng chẳng tiếc mạng của những binh sĩ cấp dưới, nhưng khi đã rời bỏ chiến trường, hắn ta sẽ dốc hết toàn lực để tranh thủ quyền lợi cho những tướng sĩ dưới quyền mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT