Lý Nguyên Thanh cười hỏi: "Ớt này của ta có mùi vị cực ngon, thậm chí có thể nói là loại ớt cực phẩm. Tuy đã là năm thứ hai trông ớt nhưng đối với cả Đại Chu này của chúng ta mà nói, ớt vẫn là loại gia vị hiếm gặp. Năm nay vẫn còn có thể bán được giá cao, nhưng sang năm tất cả mọi người đều đã có được hạt giống rồi, như vậy thì chưa chắc còn có thể bán giá cao được. La đông gia, nếu ngài bỏ lỡ cơ hội lần này thì sang năm cho dù ngài có tự trồng trên vạn mẫu ớt thì cũng chưa chắc có thể kiếm được nhiều tiền như hơn trăm mẫu ớt nhà ta năm nay."

La đông gia ăn đến vừa lòng thỏa ý, nhưng trong lòng vẫn đang rỉ m.á.u như cũ: "Cũng là tại cái giá này đắt quá."

Lý Nguyên Thanh biết La đông gia còn đang ngại giá đắt, thế nên hắn uống một hớp trà rồi đứng dậy: "Lý mỗ có thành ý tới bàn chuyện làm ăn, vậy mà La đông gia lại cảm thấy giá này đắt, nên Lý mỗ chỉ đành đi tìm những đội buôn khác để hợp tác vậy."

Thấy Lý Nguyên Thanh muốn rời đi, La đông gia vội vã hô lên: "Xin Lý công tử dừng bước, làm ăn thì đương nhiên phải đàm phán giá cả. Nếu thấy giá này không được thì chúng ta lại thảo luận giá khác. Vậy thì tăng thêm tám phần so với giá vừa nãy ta đưa ra, như vậy thì thế nào?”

Thái độ của Lý Nguyên Thanh kiên quyết: "Tăng gấp đôi, ít đi một phần cũng không được. Lý mỗ không tham lam, nên cũng xin La đông gia đừng có lòng tham."

La đông gia âm thâm châm biếm ở trong lòng, nhà ngươi không tham mà lại nâng giá lên gấp đôi. Vậy nếu có lòng tham thì không phải còn tăng lên gấp ba hay sao.

La đông gia là người làm ăn buôn bán, ông ta chở những trái ớt này ra ngoài bán, sau khi trừ đi các khoản chỉ thì giá cả cũng có thể tăng gấp đôi.

Ban nãy cò kè mặc cả chẳng qua cũng chỉ là giả vờ làm dáng vậy thôi, trong lòng La đông gia đều đã tính toán ổn thỏa từ lâu, hết sức khôn khéo.

Giờ đây đã ký xong khế ước rồi, La đông gia mới hỏi: "Bây giờ mỗi ngày có thể hái được bao nhiêu ớt xanh?”

Ngoài ra La đông gia còn có một yêu cầu, toàn bộ số ớt nhà Lý Nguyên Thanh đều phải bán cho ông ta, cho dù sau này giá ớt trên thị trường có tăng lên thì Lý Nguyên Thanh cũng không được bán cho người khác, đồng dạng, nếu giá cả có hạ thấp thì La đông gia cũng phải mua.

Nếu hắn ký khế ước làm ăn với người khác, đến lúc bị tố cáo trên triều đình thì Lý Nguyên Thanh sẽ phải chịu phạt. Vì hiện giờ Lý Nguyên Thanh là tướng quân tứ phẩm, là mệnh quan triều đình, không được động tay đến chuyện làm ăn.

Sau đó giấy tờ văn tự mua bán được xác lập, cái tên được viết lên bên trên là tên của Lưu Khuê.

Sau khi giao ra ba phân tiên đặt cọc, ký kết xong phần khế ước này, song phương chính thức hợp tác duy trì chữ tín với nhau.

Sau khi La đông gia bày ra một bộ dáng vẻ thương lượng giá cả, cuối cùng vẫn quyết định ớt tươi là hai trăm văn tiền một cân, còn ớt khô là một lượng hai bạc một cân.

Lý Nguyên Thanh suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Trước tiên sẽ hái xuống những trái đã chín, những trái nhỏ sẽ còn tiếp tục phát triển cho nên cứ cách hai ngày một là có thể hái một lần. Một lần hái có thể thu hoạch được hàng vạn hàng nghìn cân. Cho dù là ớt xanh thì khi được xử lý một cách thỏa đáng cũng có thể bảo quản được từ năm đến bảy ngày. Dù có không bán hết thì chỉ cần chúng không bị thối rữa là cũng có thể phơi thành ớt khô."

La đông gia nghe được những lời này thì ánh mắt vụt sáng lên: "Vậy thì được, cứ cách hai ngày một lần, La mỗ sẽ phái người tới vận chuyển ớt. Một tay giao tiên, một tay giao hàng. Ba phần tiên đặt cọc này thì cứ để đến cuối cùng khi bán ớt đỏ phơi khô rồi lại vào sổ tính tổng thu chi một thể."

Sau khi Lý Nguyên Thanh nghe vậy thì cảm thấy rất có lợi: "La đông gia hào phóng, hợp tác làm ăn với ngài đúng là vô cùng sảng khoái."

Đến khi cả bọn từ trong Tụ Hoa lâu bước ra, Lưu Khuê vẫn còn không dám tin: "Trời đất ơi, tướng quân, như vậy là chúng ta đã kiếm được mấy vạn lượng bạc rồi sao? Ở quê nhà của thuộc hạ, một mẫu đất có thể thu về được một lượng bạc thì đã là tương đối tốt rồi! Vậy mà bây giờ ngài trồng ớt lại có thể thu được tới mấy trăm lượng bạc trên một mẫu đất, nếu là trước đây, quả thực là thuộc hạ nghĩ cũng không dám nghĩ."

Lý Nguyên Thanh cũng cười đáp: "Ngày thường ta rất bận, rất nhiều chuyện lặt vặt trong ruộng đều là ngươi đi làm. Ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi, trở vê sẽ thưởng cho ngươi hai trăm lượng bạc. Lại cộng thêm quân công chiến công ngày thường của ngươi là cũng có thể lĩnh được tới mấy trăm lượng bạc rồi. Chờ đến lần nghỉ phép dưỡng sức lần này, ngươi cũng nên về quê thăm nhà xem. Nên hiếu thuận với mẹ già thì tranh thủ thời gian hiếu thuận đi, mà nên cưới tức phụ thì cũng mau mau cưới đi."

Lưu Khuê vừa nghe thấy Lý Nguyên Thanh muốn thưởng cho hắn ta hai trăm lượng bạc thì vội vàng chắp tay khom người tạ ơn.

"Đa tạ tướng quân ban thưởng! Lần trước Đại Dũng tới đưa thư đã nói cho thuộc hạ biết tình hình của trấn Cát Tường. Có rất nhiều huynh đệ chạy đến cửa nương nhờ, trong tay họ có tiền nên đã bắt đầu mua các tiểu viện ở trấn Cát Tường rồi. Tại quê nhà của thuộc hạ hiện giờ chỉ có mẹ già ở một mình, cái người vô lương tâm là cha thuộc hạ kia, sau khi làm ăn buôn bán kiếm được một khoản tiền lớn thì đã bắt đầu ghét bỏ nương của thuộc hạ."

"Lại cộng thêm ông ngoại thuộc hạ cũng đã qua đời, nương thuộc hạ cũng không còn người thân nào khác ở địa phương nữa. Vậy nên thuộc hạ muốn đón mẫu thân tới đây, thu xếp ổn định cuộc sống ngay ở thôn Cát Tường này. Hai trăm lượng bạc này cứ để ở chỗ ngài đã, chờ đến khi bọn ta nghỉ phép về nhà thì ngài giúp thuộc hạ mua một viện tử ở trấn Cát Tường. Ngài cứ mua căn lớn một chút, thuộc hạ cũng sẽ cưới tức phụ ở nơi đây luôn, lại sinh thêm mấy hài tử."

Lý Nguyên Thanh cười ha ha thành tiếng: "Được chứt Hiện giờ đàm phán thương lượng đã kết thúc, tình hình trao đổi tù binh cũng đã xong xuôi. Tiếp theo đây là chuẩn bị tới mùa đông rồi, vừa vặn có thời gian rảnh rỗi, Triệu đại tướng quân cũng sẽ sắp xếp cho mọi người thay phiên nhau về quê. Ngươi tới trấn Cát Tường cũng tốt, các huynh đệ tụ họp lại cùng nhau, có chuyện gì thì cũng có thể giúp đỡ chăm sóc lẫn nhau. Một nhà Lý Nguyên Thanh chuyển tới trấn Cát Tường này, tuy rằng Liễu Phán Nhi đã cố gắng nỗ lực lâu như vậy rồi, cũng được báo đáp một cách nồng hậu và cũng đã có chỗ đứng ổn định ở nơi đây rồi.

Có thể sống cùng một chỗ với Lý tướng quân, vậy thì tương lai cũng có thể có được chỗ dựa, hài tử cũng có được một phần tương lai có triển vọng.

Trong mắt những người đó, Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh cũng chỉ là một nhà giàu có mà thôi.

Thấy Lý Nguyên Thanh đã đồng ý, Lưu Khuê cười đáp: "Đa tạ tướng quân."

Nếu không có người, căn bản là không được.

Hiện giờ càng ngày càng có nhiều người tập trung về trấn Cát Tường, hơn nữa cũng đều là người mà Lý Nguyên Thanh có thể tin tưởng được, cho nên năng lực của hắn cũng ngày càng lớn. Gặp phải việc gì thì mọi người cũng có thể đồng tâm hiệp lực cùng nhau giải quyết.

Lý Nguyên Thanh lớn hơn hắn ta mấy tuổi, sau khi tới quân doanh, Lý Nguyên Thanh đã dạy cho hắn ta rất nhiều điều. Trong lòng của Lưu Khuê, Lý Nguyên Thanh không chỉ là tướng quân mà phân nhiều còn là huynh đệ, là bằng hữu của hắn ta.

Nhưng thực tế tình hình bên trong lại không được vững chắc, không đủ để so sánh với những hào môn thế gia có quyền có thế ở địa phương.

Bọn họ không vội trở về nhà mà lại đi ra ngoài đồng.

Lưu Khuê hỏi: "Tướng quân, bắp ngô và khoai lang, còn cả khoai tây nữa, đều là những nông sản hiếm gặp, tại sao ngài lại không bán cho La chưởng quỹ?"

Lý Nguyên Thanh cười đáp: "Ớt đã bán được rất nhiều tiền rồi, như vậy ta cũng đã thỏa mãn. Còn ngô, khoai lang và khoai tây thì có thể để làm lương thực. Bệ hạ ở trên triều đã lệnh cho các đại thần phải phổ biến rộng rãi hơn, vùng Tây Bắc bên này của chúng ta cũng được chia cho một ít, nhưng cũng chỉ như muối bỏ biển, chẳng thấm vào đâu.

"Nếu chỗ này của ta đã có lương thực rồi thì ta cũng không muốn bán ra ngoài nữa. Sau này những ai bằng lòng ở lại định cư ở Tây Bắc thì ta có thể tặng cho bọn họ một ít hạt giống, dùng cho mùa vụ trồng trọt của năm sau. Dù sao thì những thứ này cũng có sản lượng cao, đủ cho một nhà già trẻ lớn bé ăn no. Ngoài ra còn có thể tận dụng những thứ này, bán được chút tiên, lấy tiên đó xây nhà."

Dẫu sao Lý Nguyên Thanh cũng là thương nhân làm ăn buôn bán, hắn vẫn ôm trong lòng những tâm tư hoài bão vì nghĩa lớn.

Không có tiền thì dĩ nhiên cuộc sống sẽ khó khăn, nhưng có quá nhiều tiền thì cũng không phải việc gì tốt.

Hắn bán đi những trái ớt này, như vậy là đã có thể kiếm được tới mấy vạn lượng bạc.

Mặc dù chúng là số ớt được trồng ra từ những mảnh đất ruộng mà hắn mua được, toàn bộ đều thuộc về hắn, tiền kiếm được cũng là tiền mà hắn được hưởng theo lẽ đương nhiên.

Thế nhưng chắc chắn sẽ có người ghen ghét đố kị với hắn, thậm chí còn sẽ trắng trợn tuyên dương những việc làm này, dù cho hắn chiếm được lý lẽ, danh chính ngôn thuận thì cũng sẽ bị người ta nghị luận sau lưng, nói hắn là "vi phú bất nhân”*.

Lý Nguyên Thanh cũng gật đầu đồng ý: "Ta cũng nghĩ như vậy!"

Nếu đã như vậy thì Lý Nguyên Thanh cũng đã nghĩ thông suốt cả rồi, hắn sẽ không chỉ chia chỗ ngô và khoai tây khoai lang này cho mọi người để làm giống, mà về sau sẽ còn chia hạt giống ớt cũng như chia sẻ cách thức trồng ớt cho mọi người.

"Mặc dù ta muốn sớm ngày quay về bên cạnh gia đình và người thân, nhưng ta cũng hy vọng có thể sắp xếp thỏa đáng cho những binh sĩ bằng lòng ở lại Tây Bắc. Những người này đều xuất thân từ vùng Trung Nguyên hoặc ở vùng quê, hoàn toàn không có nhà cửa hay tài sản gì ở những địa phương khác. Sở dĩ bọn họ sẵn lòng ở lại đây cũng là vì nơi này có thể chia cho họ nhiều ruộng đất. Bọn họ mới chăm chỉ cày sâu cuốc bẫm trồng trọt, đặt nên móng cho vùng đất này, chỉ cân có ngày càng nhiều người ngụ lại thì việc xâm phạm biên cương Tây Bắc mới có thể ngày càng ít đi được."

Lý Nguyên Thanh cười cười, không cho là đúng: "Mọi người đều là huynh đệ đã cùng nhau vào sinh ra tử, tuy rằng ta không quen biết hết tất cả mọi người, nhưng lúc chúng ta đánh trận thì đều đồng lòng hướng về cùng một mục đích. Hiện giờ ta có được cuộc sống đủ đầy, hơn nữa còn có dư tài lực và sức lực để giúp đỡ người khác, thế thì tại sao lại không làm chứ?”

Lưu Khuê nghe được những lời này thì vành mắt đã hơi đỏ lên: "Tướng quân, ngài thật quá lương thiện!"

Lưu Khuê gật gật đầu đáp lời: "Tướng quân, ngài làm thế này cũng là một chuyện tốt, ít nhất thì sau khi bán ớt kiếm được nhiều tiên như thế nhưng cũng sẽ không bị người ta ghen ghét đố kị nữa. Có một số lời nói trễ không bằng nói sớm, sau khi trở về, ngài đi tìm Triệu đại tướng quân đi, sau đó nói ra chuyện ngài sẵn lòng đóng góp hạt giống của các loại nông sản như khoai lang, khoai tây, ngô và ớt cho mọi người."

(*) Vi phú bất nhân: ý chỉ hành vi chỉ biết thu góp tiền của làm giàu mà chẳng bận tâm gì về nhân nghĩa đạo đức, làm giàu thì không làm người tốt.

Sau khi cả bọn quay về đại doanh, Lý Nguyên Thanh bèn đi tìm Triệu đại tướng quân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play