Bây giờ là Tết Nguyên đán, họ có thể có thể đến đây đón năm mới với ông ta, ông cụ Chu rất hài lòng.
"Cảm ơn cha." Vương thị cảm tạ, đặt chén trà vào tay mọi người: "Cha, ở đây chúng ta đều là người nhà cả, con cũng không vòng vo. Đại Lang nhà chúng ta qua năm mới là 15 tuổi rồi. Con đã từng tìm hôn sự nhưng không tìm được người phù hợp. Hai ngày trước con đến của hàng vải Cát Tường của A Phương và A Lệ, cả hai nó đều rất ưa nhìn. Chúng có thể mở một cửa hàng là do chúng có năng lực. Con muốn làm mai cho Đại Lang, nhờ mẹ chồng thu xếp hỗ trợ nhưng mẹ chồng lại không đồng ý, còn nói chúng con tâm si vọng tưởng."
Ông cụ Chu sửng sốt, thâm nghĩ ngày thường ông ta gặp A Phương và A Lệ, quả thực rất tốt, hơn nữa quan trọng hơn là ông ta nghe nói sau này hai chị em đó kết hôn, mỗi người sẽ có một cửa hàng làm của hồi môn.
Ngẫm lại một nhà con trai lớn nhà mình, trong nhà có mấy chục mẫu đất, lợi nhuận sản xuất trong nhà, cũng không nhiều bằng cửa hàng.
"Con xem lại đi, ta sẽ nói cho mẹ chồng con. Chuyện tốt như vậy, đương nhiên phải nghĩ tới người nhà." Ông cụ Chu để bụng, không chỉ là do coi trọng A Phương và A Lệ, mà còn vì coi trọng của hôi môn của bọn họ.
Trong lòng Vương thị đắc ý, lòng cha chồng vẫn còn hướng về gia đình: "Đa tạ cha."
Thật ra Chu Lão Tam ở trấn Cát Tường một thời gian dài, hiểu rất rõ về mẹ kế của mình.
Mặc dù có hơi nịnh hót nhưng rất khôn ngoan. Những việc bà ta không muốn làm, chứng tỏ việc đó rất không được xem trọng.
Nếu cưới được Lý Phương, không cần tốn nhiều sức cũng có thể có cửa hàng, thực sự là quá tốt.
Nghe thấy lời này, Vương thị không vui: "Tam đệ, nhà chúng ta cũng đâu có kém, trong nhà cũng có mấy chục mẫu đất! Lý Phương chẳng qua cũng chỉ dựa vào danh tiếng của Đức Thụy phu nhân, hơn nữa cha mẹ hòa ly, mẹ cũng không có bản lĩnh gì, Đại Lang nhà ta có thể để ý nàng, đó cũng là may mắn của nàng."
"Rất nhiêu người để ý hai cô nương nhà người ta. Nếu Đại Lang có thể thi đỗ tú tài, ta sẽ mặt dày đi xin hỏi giúp Đại Lang. Nếu thi không qua, việc này chỉ được để người trong nhà biết, không được mang ra ngoài nói lung tung. Đắc tội với Đức Thụy phu nhân nghĩa là đắc tội với quan phủ. Mặc dù nhà chúng ta có đất, có cửa hàng, nhưng ở trong mắt các quan thì chả là gì."
Ông cụ Chu biết Đức Thụy phu nhân không dễ chọc, Lý Nguyên Thanh lại càng không dễ chọc, thấy dâu cả không biết nặng nhẹ đắc tội với người ta: "Dâu cả à, lão tam cũng là có ý tốt, cũng không phải là có ý chướng mắt Đại Lang. Đức Thụy phu nhân là người có danh tiếng trước mặt bệ hạ, cho dù là dưỡng nữ (con gái nuôi) của nàng thì đó cũng là người vô cùng tốt. Vẻ ngoài ưa nhìn, có năng lực, lại còn có cửa hàng trong trấn làm của hồi môn."
Đối mặt với sự chỉ trích của đại tẩu, Chu lão tam sửng sốt, quay đầu về phía phụ thân: "Cha, cha nói chuyện với đại tẩu đi. Đừng để chuyện hôn nhân không thành lại còn đắc tội với Đức Thụy phu nhân."
Vương thị không chấp nhận, cảm thấy con trai bà ta là tốt nhất, nhất là khi nghe thấy Lý Phương có cửa hàng trên trấn làm của hồi môn, trong lòng càng vui sướng hơn.
Chu Lão Tam suy nghĩ một hồi, cũng hiểu được Đức Thụy phu nhân chướng mắt cháu trai mình nên cười nói: "Đại Lang học rất giỏi, qua một năm là có thể đi thi. Nếu là tú tài thì đi câu hôn. Nếu không thi được thì đừng trèo cao."
Lý Anh Nương nghe đại tẩu và cha chồng nói chuyện, trong lòng ảo não cảm thấy Vương thị "Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga". Cái đứa con trai bụi đời của Vương thị còn không cao bằng nàng ta đâu, vậy mà còn muốn mơ ước Lý Phương.
Đợi đến lúc con trai bà ta đỗ tú tài, có nhiều người đến nhà bà ta cầu thân, lúc đó bà ta chưa chắc đã coi trọng Lý Phương đâu!
Si tâm vọng tưởng rất nghiêm trọng.
Vương thị cười cợt nhả: "Cha, con biết rồi."
Đại tẩu và tam tẩu nàng ta bảo vệ con như con ngươi của mắt, sao có thể để ý đến con trai Vương thị.
Lý Anh Nương trải qua việc chị dâu cùng cháu gái bị bán đi, nàng ta cũng suýt bị bán đi, tính nết dần thay đổi. Hiện tại được Tam quả phụ giúp đỡ gả cho Chu lão tam, cuộc sống giàu sang, không no ăn mặc.
Lý Anh Nương cũng hiểu được tất cả là nhờ ca ca của mình là Lý Nguyên Thanh nên Tam quả phụ mới an bài giúp nàng. Mượn nhờ nàng ta, để bọn họ tạo quan hệ với tam ca Lý Nguyên Thanh.
Vì vậy trong lòng Lý Anh Nương rất cảm kích Lý Nguyên Thanh.
Tuy rằng không được Liễu Phán Nhi và Lưu thị yêu thích, nhưng lúc đó nàng ta cũng ý thức được ai có thể cho nàng ta một cuộc sống bình yên? Ai có thể cho nàng ta thể diện khi ở nhà chồng?
Lý Anh Nương cũng biết Liễu Phán Nhi và Lưu thị ghét nàng ta, xoay người lặng lẽ đi vào phòng Tam quả phụ: "Nương, là con, Anh Nương."
Tam quả phụ mở cửa, bảo Lý Anh Nương đi vào: "Không phải đang nấu cơm sao? Sao lại đến đây."
Lý Anh Nương cười cười: "Lúc trước đều là con nấu, hôm nay để cho nhị tẩu nấu, sau này sẽ thay phiên nhau nấu. Không có đạo lý đến nhà con, ngoài cái vật lễ mừng năm mới, con còn phải hầu hạ họ. Nương, người cũng đừng đi."
Chu Thúy Hoa làm bánh củ sen, lúc lấy ra khỏi nồi, vừa thơm vừa giòn, khi nàng ấy bưng cho Liễu Phán Nhi một chén lớn thì thấy Liễu Phán Nhi đang viết câu đối trong nhà. Lý Đại Bảo cùng Lý Tiểu Bảo ngồi bên cạnh quan sát.
Lý Anh Nương cười nói: "Nương, con biết tôi. Vừa rồi con nghe lén thấy Vương thị nhìn trúng A Phương, bảo cha chồng làm mai cho Đại Lang, nhưng phu quân con nói đợi đến lúc Đại Lang thi đỗ tú tài rồi nói sau. Không thi đỗ thì đừng bàn nữa, trèo cao không nổi."
Không chỉ có Ngô phu nhan, Chu gia nghị luận sau lưng mà ngay cả người trên thị trấn cũng đang cân nhắc điều này.
Nghe được những lời của Lý Anh Nương, Tam quả phụ vui mừng gật đầu: "Hiếm thấy con và lão Tam biết suy nghĩ chu đáo cẩn thận, không hồ đồ. Yên tâm ta cũng sẽ không hồ đồ. Ta sẽ lưu ý." "Vương thị còn chưa chấp nhận, hiện tại Chu Đại Lang không có ở nhà, mỗi ngày đều đi sớm về khuya, vừa nhìn đã biết là hạng không biết điều. Người nên khuyên bảo cha chồng, ngàn vạn lần đừng đắc tội đại tẩu, tam tẩu và tam ca của con, bọn họ đều là người hung ác. Thương con mình như bảo vệ con ngươi vậy. Nếu bọn họ dùng thủ đoạn bỉ ổi, không chỉ riêng bọn họ không may mà nhà chúng ta trên trấn Cát Tường cũng đừng mong được khá giả."
Ngày 29 tháng Chạp, Liễu Phán Nhi bắt đầu viết câu đối xuân, Lưu thị dẫn con gái làm bùa đào.
Tam quả phụ gật đầu: "Ngày trước ta bảo con, con còn tranh làm, ngốc nghếch, không biết lười biếng. Cũng may không có ngu xuẩn quá, bây giờ biết thay phiên nhau làm."
"Đúng là phải cảm ơn con, được, ta quay về lấy giấy đỏ." Chu Thúy Hoa đồng ý, đặt bát bánh củ sen xuống, chạy nhanh về nhà.
Trước kia vào dịp lễ mừng năm mới trong thôn, nhà nhà đều mời Lý lão gia viết câu đối hộ, cũng không phải không công mà đều sẽ tặng đồ, nhưng chủ yếu là tặng trứng.
Liễu Phán Nhi cười khẽ, sảng khoái đồng ý: "Thím, người cắt giấy đỏ lại đây ta viết cho.
"Vợ Nguyên Thanh, con viết câu đối đẹp quá, ta mua giấy đỏ mang qua đây để con viết câu đối hộ nhà ta được không?" Chu Thúy Hoa cười nói, hiện tại nàng ấy cũng đang học chữ, cảm thấy Liễu Phán Nhi viết chữ rất đẹp.
Lý Nam ngửi thấy mùi, chạy ùa tới cầm một cái bánh lên, vừa định cho vào miệng thì nghĩ ra mẫu thân còn chưa ăn, bèn lấy tay kia câm một cái bánh khác lên nói: "Nương, người ăn đi, thơm lắm."
Liễu Phán Nhi nhìn miếng bánh Lý Nam đưa tới, rất thơm, tuy nàng đang viết câu đối nhưng cũng không từ chối ý tốt của Lý Nam, hé miệng: "Cảm ơn A Nam."
Vừa thơm vừa giòn, mùi củ sen thơm ngát, ăn rất ngon.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT