Lúc trước tuy không thể nói là xem thường nhưng Ngô phu nhân chỉ coi Liễu Phán Nhi là một khách hàng mua lương thực bình thường, ở trong sơn động, khai hoang mỗi ngày. Nhưng bây giờ, Liễu Phán Nhi đã trưởng thành đến mức bà ấy muốn trèo cao rồi.

Người này rất có năng lực, dù gặp khó khăn nhưng nàng cũng có thể một bước lên trời như thường.

Ngô phu nhân càng thêm kiên định đây là một hôn sự tốt, sau khi trở về, bà ấy phải nói với đương gia trong nhà. Nếu như có thể leo lên bậc thông gia thì tất nhiên sau này Ngô gia có thể sẽ được lên cao một bậc nữa.

Còn ở trong nhà, Ngô phu nhân đi rồi, Lưu thị bắt đầu suy nghĩ nhiều.

Bọn nhỏ ở trong phòng khách chơi mạt chược, dùng tiền tiêu vặt của chính chúng. Vì đang ở nhà, hơn nữa còn là Tết Nguyên đán nên Liễu Phán Nhi không ngăn cản.

Sau một năm bận rộn, cũng nên để cho bọn nhỏ vui vẻ thôi.

Lưu thị đi tới thư phòng của Liễu Phán Nhi, bưng cho Liễu Phán Nhi một bát nước đường lê: "Liễu muội muội, uống chút nước lê đi."

Trong nhà có lò sưởi, giường sưởi nên mùa đông dễ bị khô hanh.

Liễu Phán Nhi nghe vậy, đầu đầy vạch đen.

Lưu thị mỉm cười: "A Phương đã nấu đấy, tay nghề ngày càng giỏi. Liễu muội muội, vừa rồi ta thấy Ngô phu nhân khen ngợi các cô nương trong nhà ta, đặc biệt là A Phương, nó được Ngô phu nhân nhìn nhiều nhất. Muội nói thử xem có phải Ngô phu có suy nghĩ gì khác không?"

Liễu Phán Nhi không cho là đúng: "Tiểu Hoa tỷ nói sai rồi, chúng ta dạy trẻ không thể chỉ khiển trách chúng, trừ khi các nàng mắc lỗi thì chúng ta phải nghiêm khắc dạy bảo. Bình thường các nàng làm tốt thì nên được khích lệ. Có như vậy chúng mới có được tính cách lạc quan, hơn nữa cũng có tính cứng rắn. Khi gặp khó khăn sẽ không khuất phục mà tìm cách giải quyết vấn đề, mới có thể thuận lợi vượt qua khó khăn."

Nghe được lời Liễu Phán Nhi, Lưu thị cũng cười: "Đứa nhỏ nhà chúng ta không cần người khác khen ngợi, một mình muội khen nó đã đủ để khiến nó cười không thấy trời chăng đất bắc đâu nữa rồi."

Liễu Phán Nhi nghe vậy lộ vẻ kinh ngạc, cười cười, mặt đắc ý: "Cô nương nhà ta tốt như vậy, Ngô phu nhân để ý cũng là chuyện bình thường thôi!"

Lưu thị gật đầu, thấy những lời này rất có lý: "Ngô phu nhân này là một người thẳng thắn, việc buôn bán làm rất chu toàn, cũng khôn khéo nữa. Trước đây bà ấy có đến cửa hàng ngũ cốc vài lần, thậm chí còn đến cửa hàng của chúng ta. Ta nghĩ bà ấy đã coi trọng A Phương nhà chúng ta, aiz, sang năm A Phương đã 13 tuổi rồi, cũng nên bàn tới chuyện hôn nhân.”

Liễu Phàn Nhi để giấy bút trong tay xuống, bưng nước đường lê tới: "Đa tạ Tiểu Hoa tỷ, nước lê hôm nay rất ngon."

Liễu Phán Nhi vẫn cố chấp, cố gắng khuyên bảo Lưu thị: "Tiểu Hoa tỷ đừng vội. Chuyện hôn nhân của con gái thì phải thận trọng. Đó là chuyện cả đời, không thể qua loa. Ngô phu nhân tốt, nhưng không có nghĩa là con trai bà ấy tốt, hơn nữa người ta cũng không nói gì, chỉ là khen nữ nhi của chúng ta vài câu, tỷ liên bắt đầu nghĩ như vậy, chủ động quá rồi."

"Đại tẩu, tẩu vội cái gì?" Liễu Phán Nhi vội vàng ngăn lại, Ngô phu nhân là người tốt, nhưng không có nghĩa con trai bà ấy cũng tốt: "Có câu, cơm ngon không sợ muộn (nếu kết quả tốt thì quá trình này đáng để chờ đợi). Nhà chúng ta có con gái ngoan, tự nhiên sẽ có người đến cầu hôn. A Phương là con cả trong nhà, qua Tết Nguyên đán mới mười ba tuổi, bây giờ làm mai làm mối là còn quá sớm."

Lưu thị sửng sốt: "Mười ba tuổi làm mai cũng không coi là sớm nữa, đợi khi làm đủ các loại lễ nghi thì cũng đã mười lăm mười sáu tuổi, nên kết hôn rồi. Hiện giờ mà không chọn, nam nhân tốt đều sẽ bị người ta chọn hết."

Nàng biết ở cổ đại kết hôn sớm, nhưng trước mắt, nàng không thể gả một đứa bé mười ba, mười bốn tuổi đi được, cơ thể chúng còn chưa trưởng thành đâu! Mấy cô nương trong nhà này phải ở nhà dài dài, tâm mười bảy tám tuổi mới cho xuất giá.

Lưu thị ngượng ngùng cười: "Liễu muội muội nói đúng, đúng là không nên vội vàng. Về phần ta, ta ở bên ngoài cũng vô dụng. Liễu muội muội, muội giúp ta nhìn xem, giúp A Phương và A Lệ có cuộc hôn nhân tốt đẹp. Không cần có nhiều tiên chỉ cần hắn là người tốt, sau này biết mở một cửa hàng nhỏ ở trấn chúng ta, ta cũng có thể yên tâm."

Liễu Phán Nhi nhíu mày hỏi lại: "Trước đây, tỷ vẫn muốn kén rể cho A Phương và A Lệ, bây giờ không nghĩ nữa?”

Lưu thị lắc đầu: "Không nghĩa nữa, bên này cũng giống như quê nhà chúng ta, chỉ có trong nhà sống không nổi, mới có thể ở rể. Trong nhà đông huynh đệ như vậy, lại còn nghèo, nếu để người khác đến ở rể, sau này sẽ có rất nhiều chuyện phiền phức. Nếu tìm một người không cha không mẹ, tính tình cô độc, cũng không tốt. Càng nghĩ, ta thấy vẫn là tìm một gia đình địa phương cho khuê nữ. Gia phong tốt, hiểu chuyện, gia cảnh giàu có, cũng rất tốt."

"Được rồi, A Phương cùng A Lệ tốt lắm." Bây giờ Liễu Phán Nhi đã biết rõ suy nghĩ của Lưu Thị: "Ngô phu nhân có suy nghĩ như vậy cũng là bình thường, hơn nữa càng nhiều người có suy nghĩ như vậy, kiên nhẫn chờ đợi. Có ta ở đây, nhất định sẽ tìm gia đình tốt cho A Phương và A Lệ."

Lưu thị mỉm cười, cảm thấy an tâm hơn một chút: "Ta tin những gì muội nói. Chỉ mong con cái trong nhà đều tốt, bình an, thấy chúng thành gia lập nghiệp, ta cũng an tâm.

Đời này không cầu gì nữa!

Thực tế cũng là như vậy, A Phương và A Lệ mở một cửa hàng ở trấn Cát Tường, mọi người đều biết mối quan hệ giữa hai người họ và Liễu Phán Nhi, dựa vào danh nghĩa của Liễu Phán Nhi, được Đức Thụy phu nhân giáo dưỡng.

Không chỉ có ngoại hình ưa nhìn mà buôn bán cùng rất khôn khéo. Liễu Phán Nhi chắc chắn sẽ chuẩn bị một khoản hồi môn hậu hĩnh cho họ, lấy được cô nương như vậy về nhà thì không khác gì cưới được một búp bê vàng.

Trong lòng Tam quả phụ cười đến rụng răng, bà ta đương nhiên biết đây là một cuộc hôn nhân tốt.

Ngay cả con dâu lớn của Chu lão đầu là Vương thị cũng trộm hỏi thăm Tam quả phụ: "Mẹ chồng, người có biết A Lệ và A Phương có đính hôn gì hay chưa?"

Tam quả phụ hy vọng cô con dâu kế này có thể tự biết mình biết ta.

Mặc dù trong lòng Tam quả phụ khinh bỉ nhưng vẫn khách khi nói: "Hẳn là chưa bàn chuyện kết hôn đâu, nhưng ánh mắt của Đức Thụy phu nhân rất cao, chướng mắt những người bình thường."

Tam quả phụ nghe vậy, trong lòng khinh thường, cô con dâu kế này cũng biết nghĩ ghê hai

Vương thị cười cười, mặt lấy lòng: "Mẹ chồng, người có thể tìm cho lão Tam một nàng dâu tốt có ca ca là quan ngũ phẩm, cũng nên vì con trai con, tức là cháu trai của người tìm một mối hôn nhân tốt, chẳng như cầu hôn A Phương, A Lệ cũng được."

Nhiều người bắt đầu hỏi thăm liệu A Phương và A Lệ đã được đính hôn chưa.

Tam quả phụ nói xong liền vào phòng đóng cửa lại.

"Ta không có bản lĩnh đó, người bình thường không trèo cao nổi." Tam quả phụ không muốn nhúng tay vào những chuyện này, dù sao bọn họ cũng không phải danh gia vọng tộc, căn bản không thích hợp.

Chu lão tam có thể kết hôn với Lý Anh Nương là vì Liễu Phán Nhi không muốn gặp Lệ di nương. Nếu Liễu Phán Nhi thích Lý Anh Nương, Chu lão tam chắc chắn sẽ không thể cưới Lý Anh Nương.

Tam quả phụ tự mình hiểu lấy, nên cũng chưa từng vọng tưởng có suy nghĩ ấy.

Vương thị bưng trà vào: "Cha uống trà đi."

Thấy nói chuyện với Tam quả phụ không được, Vương thị liền nói với cha chồng.

Ông cụ Chu chơi mạt chược với ba đứa con trai, hiếm khi tụ tập cùng nhau, dù thua bạc vẫn rất vui vẻ.

Năm mới sắp đến, hai người con trai của ông cụ Chu đến trấn Cát Tường để đón năm mới.

"Cảm ơn con dâu lớn đã vất vả, chờ thắng được tiền ta sẽ cho con bao lì xì." Ông cụ Chu hưởng thụ việc con trai con dâu phụng dưỡng, trong lòng vui vẻ, lúc trước ông ta cưới Tam quả phụ, hai đứa con trai và con dâu đều không để ý đến ông ta, còn đoạn tuyệt quan hệ với ông ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play