Chu Thúy Hoa hạ giọng, nhìn xung quanh không có ai mới nói: "Từ tối qua, sau khi ngươi và đại tẩu ngươi rời khỏi nhà ta, trong lòng ta vẫn thâm nhủ, chắc ngươi vẫn còn chuyện gì đó chưa nói với ta, nên ta cảm thấy không yên lòng. Có phải chuyện nhận A Phương và A Lệ làm con nuôi có uẩn khúc gì hay không? Nguyên Thanh gia ơi, ngươi nói thật cho ta biết, có phải sức khỏe của mẫu thân A Phương không tốt hay không?”
Nghe vậy, Liễu Phán Nhi tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó nàng bật cười. Nàng có thể cảm nhận được sự quan tâm của Chu Thúy Hoa, dưới mắt nàng ấy còn có quâng thâm mắt, có vẻ cả đêm không ngủ yên.
Chu Thúy Hoa cũng là một người ngay thẳng.
Nghĩ tới nghĩ lui, Liễu Phán Nhi hạ giọng nói: "Thím đừng lo lắng, sức khỏe của đại tẩu không sao. Ta định nói một chuyện khác, đều đã là vợ người ta, thím thấy đại tẩu Lưu thị của ta ở thôn Lý gia thế nào? Chồng và cha mẹ chồng đối xử với nàng ấy ra sao?”
Chu Thúy Hoa thở phào nhẹ nhõm, thấy Lưu thị không có trong viện nên cũng nói thật cho Liễu Phán Nhi: "Đại tẩu ngươi vẫn khỏe mạnh là tốt rồi, nàng ấy hơi thật thà quá mức, còn chẳng hề tinh khôn nên không những bị chồng ghét bỏ, mà còn bị cha mẹ chồng chèn ép. Nàng ấy chịu thương chịu khó, thể nhưng chẳng ai nói tốt về nàng ấy. Trong mắt ta, vậy là đã tốt lắm rôi, chăm chỉ chịu khó, lại còn khỏe mạnh, việc trong nhà ngoài ngõ đều có thể làm được. Chỉ có điều hơi ngốc nghếch, không biết nghĩ cho mình và con. Đúng rồi, chuyện nhận con nuôi có liên quan gì đến đại tẩu của ngươi không?”
Liễu Phán Nhi cười: "Không có liên quan gì đến đại tẩu của ta đâu mà có liên quan đến nhà cha mẹ chồng của nàng ấy. Lúc trước họ đã vứt bỏ đại tẩu và hai cháu gái của ta, giờ họ biết chúng ta đang an cư lạc nghiệp ở đây nên muốn tìm đến. Khi trước đại tẩu bị họ bỏ rơi nên mới không muốn sống cùng Lý Nguyên Công, càng không muốn hầu hạ cha mẹ chồng chẳng có tí tình cảm nào."
Nghe vậy, Chu Thúy Hoa rất ngạc nhiên sau đó hiểu ra: "Trời ơi, đám châu chấu kia định đến đây sao?"
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Không chỉ họ, mà còn có mấy nhà khác dốc hết tiên bạc để đến đây, thậm chí còn có cả người thôn khác. Triệu tri phủ phái người gửi thư cho ta, bảo rằng có khoảng hơn một trăm người. Thím, ta tin thím nên mới nói cho thím biết. Sau khi làm vợ, gặp được mẹ chồng thông cảm cho mình thì kể cả khổ hay mệt thế nào nhưng người nhà hòa thuận đã là tốt lắm rồi. Tuy nhiên nếu chẳng may gặp được người không ra gì, có thể sẽ bị vứt bỏ. Đại tẩu ta không muốn nhảy vào hố lửa thêm một lần nữa, nên kể cả Lý Nguyên Công không muốn ly hôn, thế nhưng đại tẩu ta cũng muốn gửi hưu thư. Dù sao lúc trước ở sông Đại Độ, rõ rằng ba mẫu tử đã bị vứt bỏ, chuyện này rõ như ban ngày, hơn nữa còn có nhiều người làm chứng. Nếu kiện tụng chắc chắn có thể chiến thắng, thành công ly hôn."
Chu Thúy Hoa suy nghĩ, cảm thấy Liễu Phán Nhi nói rất có lý, nàng ta cũng rất thông cảm cho Lưu thị: "Nguyên Thanh gia, ta hiểu rồi. Đại tẩu ngươi ly hôn nhưng nàng ấy không dẫn theo con của mình, mà để chúng làm con nuôi của ngươi. Nhưng mà Nguyên Thanh gia ơi, ngươi cũng làm con dâu, nếu họ lấy cớ bất hiếu để ép buộc ngươi, vậy quan phủ cũng chẳng thể can thiệp. Đến lúc ấy, danh tiếng của ngươi sẽ bị ảnh hưởng, ngươi có nghĩ đến chuyện đó hay không?”
Liễu Phán Nhi cười gật đầu: "Ta đã nghĩ đến chuyện đó. Ta có một cách chắc chắn sẽ không để lại tai họa về sau. Nếu ta ly hôn với Lý Nguyên Thanh thì trên danh nghĩa bốn đứa trẻ, tính cả hai cháu gái đều sẽ thuộc về ta. Đây chẳng phải tách biệt hoàn toàn với người nhà kia hay sao?”
"Hả?" Nghe xong, Chu Thúy Hoa trợn tròn mắt, không thể để cô vợ tốt như Liễu Phán Nhi chạy mất: "Nguyên Thanh gia này được rồi, không cần phải ly hôn với Nguyên Thanh chỉ vì đám người đó đâu. Tóm lại sẽ có cách nào đó thôi, đến lúc đó ta, mẹ chồng ngươi và thôn trưởng đại thúc, đều sẽ ủng hộ ngươi. Ngươi đừng ly hôn."
Thấy vẻ mặt chân thành của Chu Thúy Hoa, Liễu Phán Nhi nhanh chóng vỗ vai nàng: "Giả vờ thôi, thím đừng lo. Đại tẩu mới ly hôn thật, còn ta chỉ giả vờ thôi. Thím nghĩ kỹ lại xem, nếu không làm thế rất có thể họ sẽ vào phòng ta, lấy bạc của ta, ta rất không thích điều đó. Ta biết thím muốn ngăn cản ta, thế nhưng đại tẩu ta là người rất thẳng thắn, trước khi ta có suy nghĩ này, nàng ấy đã định mua thuốc để độc c.h.ế.t cha mẹ chồng và Lý Nguyên Công, sau đó đến quan phủ đầu thú. Thím nói xem, nếu ta không làm vậy thì phải làm thế nào?”
Chu Thúy Hoa cảm thấy có gì đó không đúng, thế nhưng cũng không nghĩ đến mấy thứ phức tạp lòng vòng bên trong.
Vốn dĩ nàng ấy rất thông minh, hơn nữa sau khi hiểu nguyên do, nàng ta nhanh chóng nghĩ thông. Cách của Liễu Phán Nhi đúng là có tác dụng nhất, hơn nữa cũng rất nhẹ nhàng.
"Nguyên Thanh gia, vất vả cho ngươi rồi." Chu Thúy Hoa thở dài, nghĩ cha mẹ Lý Nguyên Thanh quả thật rất quá đáng, dù có tức cũng chẳng làm gì được: "Hai chị em dâu đến được hôm nay cũng chẳng dễ dàng. Phải vắt óc để nghĩ cách, mới có thể giữ được những ngày tháng yên bình hiếm có. Làm cách đó cũng được thôi, tuy nhiên ngươi phải viết thư giải thích kỹ càng cho Nguyên Thanh. Dù chưa chắc họ đã đi Tây Bắc, thế nhưng tốt nhất vẫn không nên có sai sót."
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Lý Nguyên Thanh từng chịu nỗi khổ khi không được cha mẹ yêu thương, nên chắc chắn hắn không muốn ta và con cũng phải trải qua cảm giác đó. Nhất định hắn sẽ chấp nhận cách của ta thôi. Chúng ta sẽ nói với người ngoài rằng mình ly hôn. Thím chỉ được nói chuyện này cho thôn trưởng và Lý thái nãi nãi thôi đấy. Không được nói bất cứ từ nào cho người khác, cũng không được lan truyền ra bên ngoài."
"Dĩ nhiên rồi, chuyện quan trọng như thế, đương nhiên ta không thể nói lung tung. Cha mẹ chồng của ngươi được nước làm tới, chẳng phải người tốt lành gì. Ngươi nghĩ xem, trước kia họ đã từng vứt bỏ ba mẹ con Lưu thị, giờ mà gặp chuyện đó chắc chắn họ còn dám bán cả con dâu lẫn cháu gái."
Không thể không nói, Chu Thúy Hoa đã nói đúng sự thật! Rất có thể Lý lão gia và Lý lão phu nhân sẽ bán con dâu thứ hai và cả cháu gái.
Giữa trưa, Lưu Thị và Liễu Phán Nhi làm một mâm cơm, mời mấy trưởng bối trong thôn, sau đó dưới sự chứng kiến của mọi người, Lưu Thị đồng ý để khuê nữ làm con nuôi của Liễu Phán Nhị, rôi sửa gia phả ngay tại đó.
Chu Thúy Hoa hừ lạnh, nàng ta trợn mắt: "Có gì mà phải giật mình, Nguyên Thanh còn có một muội muội ruột. Năm bảy tám tuổi chạy nạn, nàng đã bị bán đi. Nhiều năm như vậy rồi, chẳng biết còn sống hay đã chết, dù sao họ cũng chỉ là loại người giả dối, chẳng phải thứ tốt đẹp gì!"
"Được, chắc chắn ta sẽ đến, việc này phải xong càng sớm càng tốt." Chu Thúy Hoa đồng ý, nàng rất hiểu quyết định của Liễu Phán Nhi.
Liễu Phán Nhi gật đầu thật mạnh: "Thím, trưa nay thím cũng qua đây xem ta nhận A Phương và A Lệ làm con nuôi đi. Xong hôm nay, mai ta sẽ đi gửi thư. Có khi ngày kia những kẻ đó sẽ đến đây, phải chuẩn bị cẩn thận mới có thể đối phó với những người giống hệt châu chấu đó."
Lời nói của Chu Thúy Hoa khiến nàng lại hiểu thêm về giới hạn của Lý lão gia và Lý lão phu nhân.
Bây giờ cả thôn Cát Tường đều phải dựa vào Liễu Phán Nhị, về tình về lý, Chu Thúy Hoa đều tình nguyện giúp đỡ.
"Hả?" Liễu Phán Nhi ngạc nhiên, trợn mắt há mồm: "Bán con dâu và bán cháu gái?"
Tuy ai nấy đều rất tò mò, thế nhưng lời giải thích của Liễu Phán Nhi và Lưu Thị với người ngoài đều vô cùng hợp lý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT