Khoảnh khắc Lý Nguyên Công bỏ lại nàng ấy và hai đứa con gái thì hắn ta đã đánh mất cả nàng ấy và hai đứa con rồi.

Lý Nguyên Công không phải người thân mà là kẻ thù, là loại kẻ thù cả đời nàng ấy không muốn gặp lại, là loại kẻ thù nàng ấy cầu cho hắn ta xui xẻo suốt đời.

Liễu Phán Nhi đã viết xong hưu thư, tiện tay viết cả đơn tố cáo, xin được ly hôn cho Lưu thị.

"Đại Bảo, con dẫn các em đi viết thư cho cha đi, ta và đại bá mẫu đến nhà thôn trưởng một chuyến, thương lượng chuyện nhận A Phương tỷ và A Lệ tỷ của con làm con nuôi." Liễu Phán Nhi nói: "À phải, sự thật đằng sau chuyện này chỉ chúng ta biết là được rồi, tất cả mọi người đều không được hé răng nói nửa lời với người ngoài. Nếu để lộ chuyện này, tất cả sẽ không thể thoát khỏi đám người xấu đó đâu."

Lý Đại Bảo tỏ ra nghiêm túc, gật đầu lia lịa: "Mẫu thân, người yên tâm, ta nhất định sẽ không nói đâu. Cả Tiểu Bảo và A Nam ta cũng sẽ không nói."

Lý Phương và Lý Lệ cũng lập tức cam đoan không nói.

Lưu thị cùng em dâu đi ra ngoài, lòng nhẹ nhõm vô cùng, không còn cảm giác như bị tảng đá lớn đè nặng trên ngực, không sao thở được, chỉ muốn đồng quy vu tận cho xong.

Trong những ngày tháng sống cùng đệ muội, Lưu thị vui mừng khôn xiết: "Tam đệ muội, lần này đa tạ muội. Nếu không có cách hay muội đưa ra thì chắc là ta đã đồng quy vu tận với họ thật rồi."

Chu Thúy Hoa cũng không nấu nướng gì nữa mà giao việc nấu cơm cho con dâu, sau đó gọi Liễu Phán Nhi vào sơn động, nhà nàng ấy còn chưa xây xong.

Lưu thị mắt sáng rực, cười nói: "Đúng, đến khi ấy chúng ta sẽ sửa lại hết, không thèm thân phận Lý gia nữa, dù sao thì cũng chẳng phải nữa rồi. Nhà và đất ở quê cũ của Nguyên Thanh, dù sao chúng ta cũng chẳng về đó, khỏi cần nữa. Nhà ở đây là quan phủ xây cho muội, muội và Nguyên Thanh ly hôn, nhưng kẻ đó cũng chẳng có thân có phận gì mà đòi vào ở nữa."

Liễu Phán Nhi cười cười: "Thôn trưởng đại thúc là bậc trưởng bối trong tộc chúng ta, ta và đại tẩu đến tìm hai người có chút việc."

Nghe báo Liễu Phán Nhi đến, Chu Thúy Hoa rất ngạc nhiên: "Đã sắp giờ cơm tối rồi, sao hai chị em dâu các con lại rảnh rỗi qua đây thế này?" Ra đến ngoài, cả hai lập tức im bặt, tránh để tai vách mạch dừng, bị người ta nghe được.

"Mau vào trong rồi hãng nói." Chu Thúy Hoa nhiệt tình mời hai nàng vào trong, chuyện khiến cả hai tỷ muội họ nghiêm túc, đích thân tìm đến thì hẳn không phải là chuyện nhỏ.

Liễu Phán Nhi lắc đầu mỉm cười: "Không cần cảm ơn đâu, có tỷ ở đây, ta ở nhà cũng thấy an tâm, nếu đổi thành người khác, ta cũng chẳng dám giao bốn đứa trẻ lại cho ai. Đợi sau khi xử lí xong chuyện củ hai chúng ta, tỷ đừng gọi ta là đệ muội nữa, ta cũng sẽ không gọi tỷ là tẩu tử nữa, dù sao thì chúng ta cũng chẳng còn là con dâu Lý gia nữa rồi, không cần phải xưng hô kiểu đó nữa. Đến khi ấy, ta gọi tỷ là Lưu tỷ tỷ, tỷ gọi ta là Liễu muội muội, hoặc gọi thẳng tên ta Phán Nhi là được rồi."

Liễu Phán Nhi khẽ cười: "Bà nội Lý, ta thích A Phương và A Lệ, nhất là A Phương, sang năm đã tròn mười ba rồi. Con gái đến tuổi này nên làm mai thôi, nên ta đã bàn với đại tẩu, để A Phương và A Lệ làm con nuôi của ta. Ta là cáo mệnh phu nhân ngũ phẩm, tùy không có thực quyền, nhưng cũng có thân phận. Tương lai làm mai cho A Phương và A Lệ, tự nhiên sẽ có nhiêu lựa chọn hơn.”

Ngọn lửa ấm đã xua tan cái lạnh trong sơn động, tăng thêm mấy phần thoải mái.

Bà nội Lý thấy Liễu Phán Nhi và Lưu thị đến thì vẫy vẫy tay: "Hiếm khi thấy cả hai đứa cùng sang đây, nói đi, có chuyện gì nào? Để ta xem xét cẩn thận hộ hai đứa."

Trong sơn động đã nhóm sẵn một đống lửa, tối xuống trời lạnh, người không tài nào ngủ nổi.

Bà nội Lý đứng hình, thấy lí do này cũng không sai, nhưng lại thấy có gì không đúng lắm, bà chuyển mắt nhìn từ Liễu Phán Nhi sang Lưu thị: "Mẹ A Phương, con thấy thế nào?”

Lưu thị đã nghĩ sẵn lời giải thích, không chút chần chừ đáp ngay: "Đệ muội có thể nghĩ cho A Phương và A Lệ như thế, thì ta thấy vui lắm, ta cũng tin vào nhân phẩm của đệ muội. Ta không có con trai, A Phương và A Lệ không có anh em đỡ đần, nhưng để tam đệ muội nhận nuôi chúng, thì vê mặt luật pháp, Đại Bảo và Tiểu Bảo sẽ thành anh em ruột của A Phương và A Lệ. Từ lúc đi chạy nạn đến nay, bọn nhỏ đã ở bên nhau bàn bạc, giúp đỡ lần nhau, tình cảm thắm thiết, sau này cũng có thể tương trợ nhau. Nếu đã là chuyện tốt mà ta lại có lợi thì ta đồng ý thôi."

Chu Thúy Hoa và thôn trưởng Lý nhìn nhau: "Thực sự là vì lí do đó thôi ư?"

Lưu thị gật đầu, giọng càng thêm kiên định: "Đúng thế, chú thím. Bọn con nghĩ kĩ rồi, ngày mai ta sẽ mở tiệc, phiên chú, thím và bà nội đi tìm thêm vài người trong thôn đế làm chứng đi."

Bà nội Lý trâm ngâm rất lâu rồi cũng gật đầu: "Được, nếu các con đã bàn xong rồi thì cứ thế mà làm đi."

Thôn trưởng cũng hùa theo: "Được rồi, mai ta sẽ mang gia phả đến, thêm A Phương và A Lệ vào nhà Nguyên Thanh trước mặt tất cả.

"Đa tạ." Liễu Phán Nhi và Lưu thị thở phào nhẹ nhõm, hàn huyên thêm đôi câu rồi mới ròi đi.

Nhìn bóng lưng của họ, bà nội Lý lòng sinh nghi.

Thôn trưởng Lý lầu bầu: "Sao suốt cả đêm bà cứ như bánh nướng trên chảo thế, không thể nằm yên được một lúc hay sao, sáng mai còn phải dậy sớm làm việc đấy!"

Nghe vậy, Chu Thúy Hoa và thôn trưởng Lý nhìn nhau, thấy cũng có lý, nhưng lại không tin lắm.

Triệu tri phủ phái người đưa thư đến, người trong thôn còn chưa hay ông bà Lý và vài người khác đang trên đường đến đây.

Bà nội Lý quả là người dày dặn kinh nghiệm, đã lờ mờ thấy được điểm khác thường nhưng lại không rõ nguyên nhân cụ thể.,

Bà nội Lý nhìn cháu dâu: "Bất kể là vì lí do gì, nếu mẹ A Phương và vợ Nguyên Thanh đã đồng ý rồi, thì các con cứ thuận nước đẩy thuyền, ngày mai giải quyết luôn đi." Buổi tối, Chu Thúy Hoa lăn qua lộn lại không ngủ nổi.

Vợ Nguyên Gia nghe A Phương và A Lệ được chuyển sang nuôi dưới tên Liễu Phán Nhi, tự dưng thấy rất ngưỡng mộ: "Ui trời, đây là chuyện tốt mà. Có mẫu thân làm cáo mệnh ngũ phẩm, hơn nữa vợ Nguyên Thanh còn biết kiếm tiền, sau này sẽ nhiêu đồ cưới lắm. Ngày sau không chỉ thể kiếm được mối làm ăn ở huyện thành trên trấn, mà nói không chừng lại kiếm được cả người có ăn có học, làm quan này quan kia ý chứ."

Đến nhà Liễu Phán Nhi, Tam Mao và Tứ Mao vội đứng dậy gánh nước, thế nhưng khi mở cửa thì họ nhìn thấy Chu Thúy Hoa đang đứng bên ngoài.

"Ngủ thêm tí nữa đi, đợi trời sáng hẳn hãng ra." Thôn trưởng Lý gọi vợ mình lại, thấy vợ mình chăm chỉ quá lại mong nàng ấy đừng quá lao lực.

"Không sao, ta không ngủ nổi, ra ngoài trước, ông cứ ngủ thêm đi." Chu Thúy Hoa thức dậy, ngồi xuống cái ghế trong sân, đăm chiêu suy nghĩ.

Chu Thúy Hoa thấy trời đã tờ mờ sáng, bèn đứng dậy.

"Tam Mao, vậy ngươi cứ làm việc đi, để ta vào trong đó." Chu Thúy Hoa xua tay, bảo Tam Mao và Tứ Mao tiếp tục gánh nước.

Chu Thúy Hoa gật đầu, hạ giọng hỏi: "Phu nhân nhà các ngươi rời giường chưa?”

Liễu Phán Nhi đang đánh răng, nghe thấy giọng nói của Chu Thúy Hoa bên ngoài, nàng cười nói: “Thím vào đi, ta vừa mới rời giường."

"Thúy Hoa nãi nãi, sao người lại đến đây? Tìm phu nhân nhà ta có việc gì sao?" Tam Mao khó hiểu hỏi, bây giờ vẫn còn quá sớm mài

Lúc Chu Thúy Hoa bước vào, Liễu Phán Nhi đã rửa mặt xong, đang lấy khăn lông lau mặt.

Liễu Phán Nhi tò mò, gần đây không có chuyện gì quan trọng mà: "Thím ơi, mới sáng sớm tinh mơ, thím đã tìm ta có việc gì vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play