Tiểu Báo cau mày quát lớn: "Rõ ràng là ta kéo ngươi tới, là tội của ta chứ không phải ngươi. Báo quan bắt ta và thả Nhị Cẩu Tử ra. Đầu óc của hắn không tốt, hắn bị ta lay động, bị ta lừa đến đây đấy."
Nhị Cẩu Tử kiên trì: "Ta mới là chủ mưu, ta muốn tới trộm đồ."
"Là ta, đầu óc ngươi ngu ngốc, ngươi mà gánh tội danh thì người khác cũng không tin, hai người chúng ta không thể đều mất tiền được." Mắt Tiểu Báo đỏ lên, giọng nghẹn ngào, hơi hối hận, vì kiếm bộn tiên mà đến trấn Cát Tường trộm đồ.
Bây giờ hắn ta vào đại lao, Nhị Cẩu Tử ở bên ngoài ăn xin thì cũng có thể nuôi sống đệ muội phía.
Lý Đại Bảo thấy hai người kia nói chuyện rôm rả thì phản bác: "Đừng đóng kịch, chúng ta sẽ không tin tưởng đâu, cũng sẽ không đồng tình với các ngươi."
"Khoan đãi" Liễu Phán Nhi thấy thôn trưởng Lý muốn đưa người đi, nàng ra tay ngăn cản: "Tiểu Báo, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi hả?"
Tiểu Báo không rõ: "Muốn g.i.ế.c muốn c.h.é.m thì cứ tự nhiên, hỏi nhiều như vậy làm cái gì?
Lý Đại Bảo tức giận đến mức hừ một tiếng: "Nương, những người này không biết tốt xấu, ngươi đừng bị bọn họ mê hoặc, lừa gạt."
Tiểu Báo và Nhị Cẩu Tử cũng không giống như tưởng tượng của Liễu Phán Nhi, sau khi được mở trói thì cũng không lập tức trốn, hắn cảnh giác nhìn về phía Liễu Phán Nhi: "Sao ngươi lại thả chúng ta?"
Lý Đại Tráng sững sờ, không hiểu vì sao: "Tha cho bọn họ, hai người đó chạy đi rồi thì rất khó để bắt lại."
Thôn trưởng Lý biết Liễu Phán Nhi làm việc luôn có chừng mực, nếu như đã kiên trì muốn thả hai tên trộm này ra, hắn gật đầu: "Thả đi, chắc là đại tẩu của ngươi nên còn có kế hoạch khác."
Lý Đại Tráng có ý tốt, nhưng hắn thấy Liễu Phán Nhi không những không cảm kích mà còn kiên trì muốn thả người, không biết làm sao: "Trưởng thôn, đây là tên trộm mà?”
"Ta nói thả bọn họ, nhưng vẫn giữ bọn họ lại." Liễu Phán Nhi cau mày, vẻ mặt nghiêm túc: "Lời của ta, ngươi không nghe sao?”
Lý Đại Tráng tiến lên, cởi trói cho Tiểu Báo và Nhị Cẩu Tử. "Được rồi, ta biết rồi, Đại Bảo, ngươi đừng nói nữa." Liễu Phán Nhi khẽ nói, nhìn về phía Tiểu Báo: "Vừa nãy ta đã đồng ý với ngươi, chỉ cần các ngươi nói ra thì ta sẽ bỏ qua cho các ngươi, cũng không phải là xạo, Đại Tráng, cởi trói cho bọn họ."
"Hả?" Lý Đại Bảo trợn mắt há mồm: "Hay là bọn họ ra vẻ một chút, cho những kia đứa trẻ ăn xin ăn, còn bọn họ thì không ăn."
Lý Đại Bảo sững sờ: "Nương, ngươi thật sự tin bọn họ? Không cảm thấy bọn họ lừa ngươi sao?"
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Ta tin, bởi vì ta từng gặp Tiểu Báo và Nhị Cẩu Tử ở thị trấn, lấy một ít thức ăn dư và bánh bao ở lầu Túy Tiên, sau đó mang đến một con hẻm nhỏ, rôi chia những phần ăn cho bọn nhỏ ăn."
Liễu Phán Nhi mỉm cười, đứng lên nhìn về phía Tiểu Báo và Nhị Cẩu Tử: "Đương nhiên là bởi vì ta nói thì sẽ giữ lời, ta đã có được những điều ta muốn biết, đưa hai người các ngươi đến quan phủ cũng vô nghĩa, dù sao hai người các ngươi còn phải nuôi bảy, tám đứa trẻ mồ côi. Nếu hai người các ngươi ngồi tù thì những đứa bé kia sẽ thực sự trở thành ăn mày, có đứa bé có thể sẽ bị c.h.ế.t đói."
Liễu Phán Nhi lắc đầu: "Bọn họ cũng ăn, ăn cùng với những đứa nhỏ kia, hơn nữa ăn rất vui vẻ."
Liễu Phán Nhi nhận ra Tiểu Báo và Nhị Cẩu Tử chính là hai tên lưu manh nuôi rất nhiều đứa trẻ ăn xin, vì thế nên từ đầu đã không nghĩ sẽ đưa Tiểu Báo và Nhị Cẩu Tử đến quan phủ.
Thôn trưởng Lý nghe nói như thế thì trong lòng cảm thấy khó chịu: "Ôi, đều là những đứa trẻ đáng thương, đã như vậy thì chúng ta sẽ không truy cứu nữa. Sau này đừng đến thôn của chúng ta trộm đồ, lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu. Là do Đức Thụy phu nhân tốt bụng, không đành lòng nhìn những cô nhi kia không có chỗ nương tựa.”
Tiểu Báo và Nhị Cẩu Tử thấy bọn họ nhường vị trí thì hai người liên tục lùi về sau, muốn chạy đi.
Liễu Phán Nhi biết mặc dù hai người kia nói chuyện lưu manh, nhưng con người thật không xấu: "Các ngươi rời khỏi chỗ này rồi thì chưởng quỹ Chu kia sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Dù sao chúng ta sẽ đối phó với hắn ta, bọn họ không có cách nào bắt chúng ta, nhưng có thể thấy được các ngươi và những kia đứa trẻ ăn thảm thế nào."
Tiểu Báo sững sờ, dừng bước, đột ngột quay đầu nhìn về phía Liễu Phán Nhi: "Ngươi chính là Đức Thụy phu nhân phát hiện ra khoai lang năng suất cao? Được bệ hạ thân phong, huyện lệnh đại nhân cũng phải đặc biệt cung kính với ngài, nhưng Vương chủ bộ đã ăn sâu bén rễ ở thị trấn, các ngươi không lay chuyển được hắn ta. Đã từng có một huyện lệnh muốn động đến Vương chủ bộ, kết quả cuối cùng bị người ta vu cáo là tham ô nhận hối lộ, đông thời còn phát hiện bạc ở dưới gâm giường của huyện lệnh đại nhân. Huyện lệnh đại nhân bị bãi quan, ngồi tù, còn Vương Chủ Bộ vẫn khỏe mạnh. Ta cũng biết rõ chúng ta không thể ở thị trấn, sau khi trở về, ta và Nhị Cẩu Tử sẽ mang các đệ muội rời đi, đi đến những nơi khác thì sẽ luôn có cơm ăn."
Liễu Phán Nhi gật đầu cười khẽ: "Đương nhiên chúng ta sẽ không manh động, cảm ơn lời nhắc nhở của ngươi. Nói một chút đi, những hài tử kia là ở đâu ra?"
Nhị Cẩu Tử đỏ cả mắt, nghẹn ngào nói: "Ta là Nhị Cẩu Tử, năm nay 14, từ khi ta có thể nhớ được thì ta đã ở cùng với Báo Tử ca. Báo ca có miệng thì cũng sẽ không để ta đói.
"Chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, còn đệ muội ở phía dưới thì có người chạy nạn từ phương Bắc tới, phụ mẫu đều đã mất, thúc thím không muốn nuôi nên để lạc mất, còn có nha đầu bị ruồng rẫy, ta thấy còn có một đệ đệ có sáu ngón tay bị người nhà cho rằng không lành nên bỏ rơi."
"Báo ca nhận nuôi những đứa trẻ này, nói rằng nếu đã gặp thì không thể nhìn những đứa trẻ này c.h.ế.t được. Đã từng có đệ muội sinh bệnh, chúng ta bỏ ra toàn bộ tiên nhưng không đủ để mua thuốc nên Báo ca đã đi trộm tiền, bị người ta đánh cho gần chết. Sau đó vẫn không cứu được người đệ đệ đó, thằng bé c.h.ế.t rồi, nửa đêm Báo ca lén khóc. Báo ca của ta xấu xí, người nhìn xấu nhưng thực ra tâm địa khá tốt. Các ngươi báo quan bắt ta chứ đừng bắt Tiểu Báo ca của ta."
Quả thực gương mặt Tiểu Báo nhìn giống người xấu, nhưng nội tâm lương thiện.
"Các ngươi bằng lòng bán mình làm tôi tớ sao?" Liễu Phán Nhi ngạc nhiên, vốn dĩ nàng chỉ muốn thuê hai tên lưu manh ở ngoài đường rất quen thuộc với thị trấn là Nhị Cẩu Tử và Tiểu Báo, hơn nữa người cũng không xấu, muốn giúp bọn họ và những đứa trẻ không có nhà để về.
Hắn ta vô dụng, không biết làm sao để kiếm tiền nuôi sống đệ muội phía dưới.
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Các ngươi cũng không cần đến những nơi khác, sau khi về thị trấn thì không cần chờ đợi, dẫn hết những đệ muội tới đây. Ở nhà ta làm công, ta trả tiền công cho các ngươi. Sau này các ngươi có chỗ đặt chân thì cũng không cần phải ăn xin ở xung quanh."
Bọn họ chính là người chạy nạn, đang trên đường chạy nạn thì gặp phải bất trắc là điều quá bình thường. Nếu như không phải Nguyên Thanh gia cơ trí, dẫn dắt thôn dân khắc phục khó khăn thì có lẽ con trai của bọn họ cũng không cha không mẹ giống như những đứa trẻ ăn xin này.
Lý thôn trưởng nghe Nhị Cẩu Tử nói trong lòng xúc động mạnh.
Nghe nói như thế, Tiểu Báo đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Đức Thụy phu nhân: "Phu nhân muốn mua những người như chúng tôi sao?"
Tiểu Báo đỏ cả mắt, cúi đầu.
Tiểu Báo nghĩ đến đệ muội bữa đói bữa no, hơn nữa toàn là ăn cơm thừa, không có chỗ ở, vừa đến mùa đông là sẽ sinh bệnh, có người chịu không nổi, nếu như có thể tìm được một người chủ thật tốt thì cũng là phúc khí của đệ muội.
Bán mình làm tôi tớ, dù sao cũng hơn là c.h.ế.t đói c.h.ế.t cóng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT