Liễu Phán Nhi gật đầu, bắt đầu làm Tiểu Báo và Nhị Cẩu Tử d.a.o động: "Đương nhiên rồi, các ngươi chỉ là tiểu lâu la, cũng không phải chủ mưu. Coi như đưa các ngươi đến quan phủ ngồi tù, người chủ mưu lại tiêu ít tiền là có thể phái những người khác đến trộm đồ. Không bắt được chủ mưu thì nhà chúng ta khó lòng đề phòng. Hơn nữa, ta và các ngươi cũng không thù không oán, cũng không cần thiết phải đuổi cùng g.i.ế.c tận các ngươi bởi vì các ngươi không trộm được đồ."

Sau khi Tiểu Báo nghe xong Liễu Phán Nhi thì vẻ mặt khẽ thay đổi, lộ ra vẻ mặt do dự.

Nhị Cẩu Tử thấy thế càng nóng nảy hơn: "Báo Tử ca, ngươi nói nhanh một chút đi, rốt cuộc ai sai khiến ngươi? Chúng ta cũng không trộm được, thẳng thắn thì được khoan hồng, nữ hiệp sẽ không tính toán với chúng ta."

Tiểu Báo vừa nghĩ tới việc sau khi bị đưa đến quan phủ, người Cố gia cũng tham dự vào, hắn và Nhị Cẩu Tử không c.h.ế.t thì cũng sẽ bị lột da.

Tiểu Báo trả lời: "Vậy ngươi hãy thề đi, nếu như chúng ta nói rồi thì ngươi sẽ không truy cứu chúng ta nữa, cũng không đưa chúng ta vào đại lao."

Liễu Phán Nhi gật đầu, vui vẻ đồng ý: "Được, ta xin thê. Nếu như các ngươi nói cho ta biết là ai sai khiến các ngươi thì ta sẽ không đưa các ngươi vào đại lao, nếu ta làm trái với lời thề này thì sẽ bị thiên lôi đánh!"

Lúc này Tiểu Báo mới trả lời: "Là Chu chưởng quỹ của Túy Tiên lâu, bởi vì chuyện làm ăn của Túy Tiên lâu không được tốt nên bị ông chủ mắng, sau khi điều tra rõ thì biết được Mỹ Vị lâu có gì đó mới mẻ khác biệt, cho nên mới nảy ra suy nghĩ, muốn chúng ta tới đây trộm đồ"

Sau khi Liễu Phán Nhi nghe xong thì hỏi: "Ông chủ Túy Tiên lâu là ai? Có bối cảnh gì? Ngươi biết không?”

Sau khi Liễu Phán Nhi nghe thấy thì cũng gật đầu: "Nói như thế, Vương chủ bộ ở thị trấn có quan hệ ăn sâu bén rễ. Ngoại trừ Túy Tiên lâu ra thì còn có cửa hàng nào dưới danh nghĩa của hắn nữa?"

Liễu Phán Nhi nghe nói như thế, cười như không cười mà nhìn về phía Tiểu Báo: "Quả thực vừa nãy ta đã đồng ý không đưa các ngươi đến quan phủ rồi, bây giờ nếu như ngươi thành thật trả lời vấn đề của ta thì ta cho ngươi biết một cách để kiếm tiền. Có thể kiếm tiền thì có ai sẽ trộm gà bắt chó chứ?" Ngày hôm nay xui xẻo, Tiểu Báo thừa nhận!

Tiểu Báo nhìn Liễu Phán Nhi tựa như cười mà không phải cười, vẻ mặt và ánh mắt thì giữ kín như bưng, trong lòng càng ngày càng căng thẳng.

Nhị Cẩu Tử nghe nói như thế, vội vã dùng vai đụng Tiểu Báo: "Báo Tử ca, anh mau nói đi, trả lời một vấn đề thì khác trả lời mười cái vấn đề ở chỗ nào chứ? Ngược lại nếu như ngươi thành thật trả lời, nữ hiệp sẽ cho chúng ta con đường phát tài, sau này chúng ta cũng không cần trộm gà bắt chó nữa rồi!"

Tiểu Báo cắn răng: "Ta nói này, Túy Tiên lâu là cửa hàng do huyện nha Vương chủ bộ mởi Ở huyện chúng ta có một câu nói, Huyện lệnh nước chảy, Vương chủ bộ sắt đá. Làm huyện lệnh ba năm, hoặc là sáu năm là đã bị điều đi rồi, nhưng Vương chủ bộ ròng rã làm chủ bộ ở huyện Thôi Dương 25 năm. Hắn có thể làm thời gian dài như vậy thì chắc chắn là có bản lĩnh”

Tiểu Báo từ chối: "Ta đã nói ra ai là người sai khiến chúng ta rồi, còn những vấn đề khác thì chúng ta không biết."

Tiểu Báo trả lời: "Ngày hôm nay, hai huynh đệ chúng ta rơi vào trong tay ngươi nên chúng ta không có lời nào để nói. Nếu ngươi hỏi thì chúng ta sẽ trả lời ngươi, hơn nữa chúng ta sẽ nói thật những gì chúng ta biết cho ngươi. Chúng ta cũng không cần ngươi chỉ cho chúng ta con đường phát tài, chỉ cần ngươi thả chúng ta ra, không nói với người khác là chúng ta là được rồi."

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Được đó, chỉ cần các ngươi nói đúng thì ta cũng sẽ không bạc đãi các ngươi!"

Tiểu Báo suy nghĩ một chút rồi trả lời tiếp: "Vương chủ bộ không chỉ có tửu lâu lớn nhất thị trấn mà còn có nhà xưởng tơ lớn nhất thị trấn, phường nhuộm tơ lụa, hàng năm có rất nhiều tơ lụa được bán đến những nơi khác."

"Còn nữa không?" Liễu Phán Nhi hỏi: "Nói đi, nói hết ra, buổi trưa đảm bảo có cơm!"

Nhị Cẩu Tử không chờ kịp, sau đó trả lời: "Nữ hiệp, ta còn nghe nói có sòng bạc lớn nhất thị trấn, ông chủ sau lưng sòng bạc tứ hải chính là Vương chủ bộ."

Liễu Phán Nhi nghe nói như thế thì sững sờ: "Không phải đánh bạc là phạm pháp sao? Còn có người ngang nhiên mở sòng bạc công khai?"

Tiểu Báo đen mặt, trừng Nhị Cẩu Tử vài lân: "Chuyện này không hề có, ngươi nói linh tinh cái gì vậy!"

Tửu lâu và nhà xưởng tơ lụa đều là chuyện làm ăn Vương chủ bộ bày ở ngoài sáng, làm ăn rất lớn.

Còn chuyện làm ăn ở sòng bạc, không phải là của quan phủ nên cần phải xen vào.

Lần trước hắn và Nhị Cẩu Tử vô tình nghe lén được, lúc đó hắn đã bảo Nhị Cẩu Tử giữ bí mật, không ngờ rằng bây giờ Nhị Cẩu Tử đã nói ra rồi.

Tiểu Báo và Nhị Cẩu Tử cực kì căng thẳng: "Vừa nãy ngươi đã đồng ý với chúng ta là sẽ không truy cứu, lẽ nào ngươi muốn vi phạm lời thề?"

So sánh với Tiểu Báo thì tính chân thực trong lời nói của Nhị Cẩu Tử càng cao hơn.

Thôn trưởng Lý vừa chạy nhanh vừa lớn tiếng hỏi: "Nguyên Thanh gia, Đại Bảo nói các ngươi đã bắt được kẻ trộm rồi hả?"

Ngay vào lúc này, Lý Đại Bảo dẫn theo thôn trưởng Lý, còn có mấy nam nhân trẻ tuổi khỏe mạnh chạy vào trong.

Có thể nghiêm chỉnh buôn bán lớn, còn có thể làm làm ăn ở sòng bạc, Vương chủ bộ này có cả hai đạo đen trắng, thế lực không nhỏ!

Liễu Phán Nhi trả lời: "Đúng vậy!"

Tiểu Báo nhắm mắt trả lời: "Ngược lại, trước đây mở sòng bạc là vi phạm pháp luật nhưng sau đó quan phủ lại cho phép. Cho tới ông chủ sau lưng là ai thì chúng ta cũng chỉ nghe nói vu vơ nên cũng không chắc chắn. Nữ hiệp, ngươi không cần để ở trong lòng.

Nhị Cẩu Tử sợ đến mức run lẩy bẩy, sợ bị đánh. Thôn trưởng Lý kịp thời chạy tới, nhìn thấy hai tên trộm bị trói ngồi co quắp dưới đất thì trừng mắt: "Trẻ ranh to xác, tuổi trẻ khỏe mạnh, làm gì không tốt mà nhất định phải đi trộm đồ vậy?"

Tất cả những người chăm chỉ lao động đều không hiểu được.

Liễu Phán Nhi trả lời: "Yên tâm, Liễu Phán Nhi nói chuyện luôn luôn giữ lời, ta nói không truy cứu thì sẽ không nuốt lời."

Liễu Phán Nhi phất tay áo một cái, thấp giọng nói: "Trưởng thôn, quên đi, không cần báo quan."

"Buông tha các ngươi thì có thể các ngươi sẽ tiếp tục trộm, không được, chúng ta sẽ báo quan, để cho bọn họ ngồi tù." Lý Đại Tráng lớn tiếng nói, không muốn buông tha những người trộm gà bắt chó này.

Tiểu Báo tuyệt vọng, ảo não, sớm biết vậy thì lúc nấy đã không nhận tội rồi.

Tiểu Báo cảnh giác nhìn mọi người: "Vừa nãy ngươi đã nói rồi, chỉ cần chúng ta khai thì ngươi sẽ bỏ qua cho chúng ta."

Thôn trưởng Lý sững sờ, nhất thời cuống lên: "Không báo quan, lỡ sau này còn có thể có người đến trộm, thôn Cát Tường của chúng ta phải lập uy, không thể để cho người khác bắt nạt."

"Nhưng mà nương, nếu ngươi không bắt bọn họ thì hai người kia sẽ làm tổn thất cà chua và ớt chúng ta để lại." Lý Đại Bảo khuyên bảo, kiên quyết không đồng ý buông tha hai tên tiểu tặc này.

Nhị Cẩu Tử gật đầu, mạnh miệng, dứt khoát kiên quyết: "Đúng vậy, các ngươi đưa ta tới quan phủ đi, chúng ta còn có rất nhiều đệ muội phải nuôi, đầu óc ta ngốc, không kiếm được tiên. Không còn ta thì vẫn có Báo Tử ca có thể nuôi sống bọn họ."

"Ngươi chuẩn bị tiếp tục gánh hết tất cả tội danh sao?" Lý Đại Bảo hỏi, cảm thấy đầu óc Nhị Cẩu Tử này không tốt lắm, gánh tội thay người khác là hành vi ngu ngốc nhất.

Nhị Cẩu Tử run lấy bẩy, lấy dũng khí ngẩng đầu lên: "Các ngươi báo quan bắt ta là được rồi, có thể thả Báo Tử ca của ta ra không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play