Còn nhớ ngày hôm qua, Lý Tiểu Bảo bị muỗi đốt u một cục to đùng, bé Lý Nam đáng yêu này thương ca ca đến độ mắt đỏ hoe.
Bây giờ Lý Tiểu Bảo đau bụng thành ra như vậy, Lý Nam lại thản nhiên ăn bánh ngọt, không hề mảy may lo lắng.
Vì thế Liễu Phán Nhi cẩn thận quan sát, phát hiện biểu hiện của Lý Tiểu Bảo và Lý Dung hơi khoa trương, trong lòng có suy đoán!
Lý Tiểu Bảo đang giả vờ bị đau bụng.
Giả bộ đau bụng là dễ nhất, không ai biết trong bụng ngươi đang bị cái gì.
Không giống bị sốt, sờ cái là biết. Cũng không giống vết thương ngoài da, nhìn cái là thấy.
Liễu Bàn Nhi duỗi tay nắm lấy lỗ tai Lý Tiểu Bảo, hỏi dò: "Giả bộ giống ghê ha?"
Lý Tiểu Bảo và Lệ Dung đều sửng sốt, mẫu thân phát hiện cậu giả bệnh nhanh như vậy sao?
Lý Dung chưa từng thấy mẫu thân tức giận như vậy, nhỏ giọng nói: "Chúng con không muốn nương và Cố đại nhân nói chuyện quá lâu, chúng con còn cha mài"
Liễu Phán Nhi lập tức sầm mặt, vô cùng tức giận. Tuy trẻ con thường sẽ nói vài lời nói dối thiện ý, Liễu Phán Nhi biết nhưng không vạch trần.
Nhưng nói dối giả ốm là thứ Liễu Phán Nhi ghét nhất, cũng là thứ phiền nhất.
Tuổi thơ chưa từng nói dối là một tuổi thơ không trọn vẹn.
Ai chưa từng nói dối?
Liễu Phán Nhi nghiêm túc hỏi: "A Dung, Tiểu Bảo, ai trong các ngươi là người đứng ra giải thích? Thẳng thắn được khoan dung, giấu diếm phải bị phạt!"
Nhác thấy vẻ mặt của hai đứa, Liễu Phán Nhi chắc chắn Lý Tiểu Bảo đang giả bệnh.
Lý Nam ăn xong bánh ngọt, bĩu môi: "Đã nói với hai người rồi, đừng nói dối cũng đừng lo lắng, nương cho dù có tái giá cũng sẽ dẫn theo chúng ta cùng tái giá, đúng không nương?”
Liễu Phán Nhi nghe vậy thì trợn trắng mắt, dùng sức quá mạnh nên bộ não cũng nhói theo: "Hừ, còn biết ba hoa nữa cơ đấy, lời này không được nói lung tung. Ta vốn cũng không có suy nghĩ này, nhưng các con nói thế lỡ có người nghe được chẳng phải hiểu lầm ta à?” Lệ Dung ngượng ngùng, lí nhí nói: "Nương, con xin lỗi, do tụi con ích kỷ. Tụi con nhớ cha, cũng lo nương tái giá, không cần tụi con nữa."
Lý Tiểu Bảo gật đầu: "Đúng! Nương của con tốt như vậy, sẽ có rất nhiều người thích, cha tụi con ở Tây Bắc xa như vậy, tụi con phải chăm sóc mẫu thân thay cha."
Lý Tiểu Bảo gãi đầu, hơi tò mò: "Nương, sao nương nhận ra con giả bộ đau bụng? Con cảm thấy con giả bộ rất giống, y như thật."
Lý Dung và Lý Tiểu Bảo thở phào nhẹ nhõm, không còn lo lắng nữa.
Lý Nam vỗ bộ n.g.ự.c nhỏ của mình, mặc kệ thế nào, chỉ cân luôn được ở cạnh mẫu thân là con bé mãn nguyện rồi.
Liễu Phán Nhi dở khóc dở cười, đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của Lý Nam: "Con nít con nôi cả ngày suy nghĩ lung tung, không sợ không cao nổi à. Ta làm người thẳng thắn bộc trực, nếu ta thật sự thích người khác, ta sẽ thẳng tay cắt đứt với cha tụi con trước. Còn tụi con muốn theo ta thì ta sẽ dẫn theo, chúng ta vẫn như trước kia. Nhưng bây giờ ta không thích ai cả, đừng suy đoán lung tung."
"Hừt" Liễu Phán Nhi hừ một tiếng: "Không tiết lộ đâu, mắt ta rất lợi hại, cứ hễ tụi con nói dối thì ta đều biết hết."
Cố Thiệu gật đầu: "Tạ lễ đã đưa đến, đây là những chú ý khi nuôi ngựa, ngươi đọc kỹ đi, cáo từ.
Liễu Phán Nhi quay lại: "Tiểu Bảo không sao, trưa ăn nhiều quá, xoa xoa bụng là hết đau rồi."
Cách đó không xa, Cố Thiếu loáng thoáng nghe thấy tiếng Lưu Phán Nhi nhỏ giọng nói chuyện với bọn nhỏ, hắn ta quay đầu sang chỗ khác, không dám nghĩ nhiều.
Cố Thiệu tự tay sao chép một bộ sách nuôi ngựa, giao cho Liễu Phán Nhi.
Lý Dung và Lý Tiểu Bảo nghĩ trăm lần cũng không ra.
Đợi đến khi Cố Thiệu đi rồi, Liễu Phán Nhi lấy một cái bàn chải từ cái rương mà Cổ Thiệu gửi đến, bắt đầu chải lông cho ngựa.
Liễu Phán Nhi vừa chải vừa ngâm nga: "Ta có một con ngựa nhỏ, chưa từng cưỡi bao giờ...
Lý Nam nghe không hiểu mô tê gì, cảm giác mẫu thân hát sai, nhưng nghe rất hay.
Đúng lúc này, Lương công công đi tới, tay hắn ta cầm cương, nhưng thấy trước mặt Liễu Phán Nhi có một con ngựa thì hơi ngạc nhiên.
Đức Thụy phu nhân mua ngựa rồi?
Nhưng là hắn ta cũng mua rồi, ngày mai phải về kinh thành, không mang theo con ngựa này được vì đâu có chỗ để.
Nhìn thấy Lương công công, Lý Nam vội vàng chạy tới: "Bác Lương, người tới đúng lúc quá, nghe nói ngày mai người sẽ về kinh, ta tặng người một món quà nhỏ, cảm ơn lần trước cho ta vàng."
Lương công công mặt mũi hiền lành, trên khuôn mặt trắng nõn là nụ cười gần gũi: "A Nam định tặng quà gì cho tạp gia?"
Lý Nam chạy vào trong phòng, cầm cây sáo trúc gắn tua rua mà mình thích nhất: "Đây là sáo nương mua cho ta, thổi ra giai giai điệu êm tai."
Lương công công cười: "Bây giờ ngươi không cần đáp lễ ngay, chờ ngươi đến kinh thành thăm ta, ta đã vui rồi."
Mắt Lý Nam tròn xoe: "Cho vàng nữa ạ? Ta có rồi, không thể lấy nữa. Nương nói trẻ con tham lam sẽ bị sói đen bắt đi."
Lương công công gật đầu: "Đúng vậy, thích không?”
Lý Nam nhìn con ngựa màu mận chín sau lưng Lương công công, nó cao bằng con ngựa mà Cố gia tặng cho mẫu thân: "Lương bá bá, người tặng cho ta thật ư?"
Lương công công cười ha ha, cố ý trầm giọng, không réo rắt như trước, vỗ đầu Lý Nam: "Không phải vàng, là con ngựa này, tặng cho ngươi và ca ca tỷ tỷ của ngươi, để nương ngươi dạy các ngươi cưỡi ngựa.
"Thích, nhưng món quà này quý quá, ta không có gì tặng lại cho người cả." Lý Nam chu cái miệng nhỏ nhắn, muốn, nhưng lại sợ không đáp lễ được.
Lương công công thấy một cây sáo trúc này trông bình thường, nhưng tua rua gắn kèm rất đẹp. Dây đeo đẹp lắm nên hắn ta cũng không khách sáo: "Cây sáo này quả nhiên không tôi, ta nhận. Ta cũng thích ngươi, muốn tặng ngươi một món quà." Lý Nam thấy mẫu thân nói vậy thì gật đầu: "Cám ơn bác Lương bá bá."
Biểu tình hoan hỉ của Lương công công khi nhìn thấy khoai lang sản lượng cao và sự coi trọng của hắn ta đối với việc đồng áng khiến Liễu Phán Nhi có ấn tượng rất tốt vê hắn.
"A Nam, Lương bá bá tặng con thì con cứ lấy, sau này con trưởng thành kiếm được tiền có thể tặng một phần lễ vật cho Lương bá bá." Liễu Phán Nhi cười nói, nếu đã đưa tới, nàng cũng không nỡ để Lương công công dắt con tuấn mã đỏ thẫm kia đi.
Lúc này Lương công công không tự xưng là tạp gia, mà là "ta", có thể thấy hắn ta thật sự thích Lý Nam xinh xắn đáng yêu.
Được sống ở đây nhất định rất hạnh phúc.
Lương công công cười: "Tạp gia sẽ thay mặt bệ hạ đến chứng kiến kỳ tích này và trở về báo cáo với ngài ấy."
Hàn huyên vài câu, Lương công công nhìn căn nhà đang xây dở, tuy xung quanh hơi loạn nhưng tràn đầy sức sống. Tiểu viện nhà nông rộn ràng tiếng cười nói vui vẻ.
Liễu Phán Nhi nhìn Lương công công, cười nói: "Lương công công, có lẽ sang năm ngài còn sẽ qua đây một chuyến, vì ta tin chắc sang năm lúa nước hai mùa cộng lại có thể cho ra sản lượng một ngàn cân, thậm chí nhiều hơn."
Đây là hoàn cảnh sống mà đời này hắn ta không có cũng không thể có nên nó luôn là một kỳ vọng vô cùng xa vời.
Lương công công xoay người rời đi, còn văng vẳng tiếng cười vui vẻ của lũ trẻ và tương tác thân mật giữa hai mẹ con, mọi thứ đều tự nhiên gần gũi như vậy, không giống như trong cung.
Trẻ con nhiều khi chỉ là công cụ để tranh giành tình cảm, là thủ đoạn để tính kế lẫn nhau. Tình mẫu tử ấy vừa lạnh lẽo vừa tàn nhẫn nên hầu hết trẻ con trong cung đều c.h.ế.t yểu, mấy đứa có thể trưởng thành đã ít lại càng ít.
Lương công công nghĩ đợi đến khi không làm nổi nữa, hắn ta sẽ tìm một vùng quê yên bình để an hưởng tuổi già.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT