Tuy Chu Thúy Hoa cũng kích động nhưng vẫn rất khôn khéo, mắt nhìn chăm chú hai bên đường chính: "Nguyên Thanh gia, ngươi gọi chúng ta đến có phải là muốn bàn bạc chuyện xây trấn không? Tính bảo chúng ta mua đất hai bên đường chính sớm sớm tí đúng không? Nếu mua được đất xây cửa hàng, nhà chúng ta bán thịt kho thì không cần phải đến tận trấn Bạch Sa. Nơi đó quá xal"
Nghe Chu Thúy Hoa nói, Liễu Phán Nhi tỏ vẻ khen ngợi: "Thím nói đúng, chúng ta phải mua đất hai bên đường chính. Mua thế nào? Cái này phải suy nghĩ thật kỹ."
Thôn trưởng Lý gật đầu: "Đúng vậy, thôn chúng ta giàu nghèo có đủ, nhưng nhà nào cũng mua nổi đất cất một gian hàng, chẳng hạn như hai nhà ta và ngươi đủ tiền mua nhiều là đằng khác. Nhưng ta chưa chắc xây được nhiều cửa hàng để buôn bán như vậy, thế nên còn phải hạn chế số lượng."
Chu Thúy Hoa lắc đầu: "Đúng, hạn chế số lượng, nhà nào trong thôn chúng ta cũng phải mua. Người thôn Lý gia chúng ta nếu không mua thì người thôn khác sẽ tới mua. Không bằng để người có điều kiện của thôn chúng ta mua nhiều một chút rồi xây cất gian hàng. Dù là mở cửa hàng hay là cho thuê, ít nhất chúng ta cũng phải nắm đăng chuôi."
Liễu Phán Nhi thấy có lý, Chu Thúy Hoa nhìn xa trông rộng bảo: "Mua thì cũng được, nhưng cửa hàng phải được xây dựng trong thời gian quy định, nếu không sẽ bị thu hồi. Cứ như vậy, cửa hàng được hoàn thiện càng nhanh càng tốt và trở thành một thị trấn nhỏ xứng đáng với tên gọi của nó."
Thôn trưởng Lý gật đầu: "Có lý, Nguyên Thanh gia, bệ hạ ban cho ngươi nhiều tiền thưởng như vậy, cộng thêm tiền bán khoai lang và bán lúa, tích góp bao nhiêu là bạc, ngươi mua nhiêu một chút. Ngươi có thực lực, còn hơn là bị thôn khác hoặc người ngoài mua đứt, nắm giữ lợi ích của thôn chúng ta."
"Vậy được, sắp tới chúng ta lập tức bắt tay vào làm chuyện này, chuyện xây nhà trong thôn cứ tạm cất mấy gian đủ ở, số bạc còn dư thì để mua đất." Liễu Phán Nhi đồng ý, nàng đi mua trước, mua nhiều một chút.
Mặt khác, nàng thấy trấn nhỏ cần quy hoạch từng khu một cách rõ ràng để thuận tiện cho việc quản lý.
Liễu Phán Nhi nhìn tuấn mã màu đen cao lớn trước mặt, trên lưng ngựa đặt một bộ yên ngựa mới tinh, còn lót một tâng thảm màu đỏ, rõ ràng đây là yên ngựa đặc biệt chuẩn bị cho nữ tử. Ngay lập tức, Chu Bình đế ban tên cho thôn Lý gia là thôn Cát Tường, xây dựng một trấn nhỏ gọi là trấn Cát Tường ở khu vực xung quanh.
Khi đi để lại một con ngựa.
Khâm sai Cố Thiệu, Lương công công và các đại nhân phải về kinh thành ngay, trước khi đi, Cố Thiệu dẫn theo thị vệ tự mình tới.
Liễu Phán Nhi là người có công cống hiến sản vật mang điềm lành nên được bệ hạ thân phong làm trấn trưởng trấn Cát Tường, tuy rằng không phải nữ trấn trưởng đầu tiên của Đại Chu, nhưng là nữ trấn trưởng đầu tiên do bệ hạ đích thân bổ nhiệm.
Khâm sai Cố Thiệu nhìn Liễu Phán Nhi: "Đức Thụy phu nhân, lúc trước đã nói muốn cảm tạ ngươi, phần tạ lễ này, chắc ngươi hài lòng lắm nhỉ?"
Cùng lúc đó, Chu Bình đế ở kinh thành nhận được thư của Cố Thiệu, Lương Bảo, Triệu Thanh Minh, Đại Nông Ti và những lão đại nhân cứng đầu kia, xác nhận khoai lang và khoai tây có sản lượng cao, không phải giả dối.
Cố Thiệu cười cười rồi đi tới bên cạnh ngựa quận, cách lưng ngựa, nói với Liễu Phán Nhi: Cách làm bạch ngọc cao mà lúc trước Đức Thụy phu nhân bán cho ta, ta đã bán lại nó với giá mấy chục vạn lượng bạc."
Nhưng để kịp thu hoạch khoai lang khoai tây và lúa nước, nàng căn bản không có thời gian lên huyện thành.
Bây giờ thấy Cố Thiệu tặng cho nàng một con ngựa, Liễu Phán Nhi thích lắm: "Cố đại nhân, lúc trước ngài đã tặng rất nhiều tạ lễ, lần này ta gửi bạc để mua con ngựa này của ngài, được không?”
Liễu Phán Nhi thấy rất vui, từ lúc có tiền, nàng vẫn luôn muốn mua một con ngựa để sau này đi lại thuận tiện hơn.
Nghe vậy, Liễu Phán Nhi vô cùng kinh ngạc, trợn tròn mắt.
Tuy rằng bán được cách làm bạch ngọc cao là bản lĩnh của Cố Thiệu, nhưng vừa nghĩ tới mấy chục vạn lượng bạc, nàng có thể yên tâm thoải mái nhận lấy con tuấn mã này.
Liễu Phán Nhi cười nói: "Chúc mừng Cố đại nhân, nếu Cố đại nhân đưa tạ lễ với lý do này, ta đây cung kính không bằng tuân mệnh mà nhận lấy!"
Mấy chục vạn lượng bạc có thể mua vô số tuấn mã, Liễu Phán Nhi nhận quà cảm ơn mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.
Cố Thiệu có thể nhìn rõ bóng dáng của mình qua đôi mắt đen sáng ngời của Liễu Phán Nhi.
Qua hôm nay, có lẽ hắn ta sẽ không xuất hiện trong đôi mắt đen láy của nàng nữa.
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Liễu Phán Nhi, Cố Thiệu biết lễ vật hắn ta tặng rất hợp ý nàng.
"Ngày mai ta sẽ khởi hành về kinh, sau này nếu có việc hãy sai người trực tiếp đến Cố gia ở huyện thành tìm Cố quản gia, ông ấy sẽ xử lý thỏa đáng."
Liễu Phán Nhi cảm tạ: "Đa tạ Cố đại nhân chiếu cốt"
Lý Nam thở dài một tiếng: "Ca ca, muội quên luôn cha trông thế nào rồi! Biết khi nào cha về mà chờ? Lỡ cha không về được, ca còn muốn ngăn cản mẫu thân tái giá sao?"
Lý Nam gãi đầu, vỗ vỗ cái bụng nhỏ phồng lên của mình, ngây thơ trả lời: "Bụng muội không đau! Ca ca xấu, lại muốn lừa nương!"
"Hả?" Lý Nam nhìn Cố đại nhân anh tuấn tiêu sái, sau đó cười hì hì nói: "Cố đại nhân đẹp mà, nương cũng đẹp, còn thương chúng ta. Nếu nương thật sự muốn gả cho Cố đại nhân thì huynh đệ tỷ muội chúng ta cũng đi theo, vậy là vẫn có nương rồi!"
Ở trong mắt Lý Tiểu Bảo, mẫu thân vừa đẹp vừa giỏi giang, người như Cố đại nhân tính ra cũng miễn cưỡng xứng đôi với mẫu thân cậu, nhưng phụ thân còn đang chiến đấu ở Tây Bắc! Sao có thể để nam nhân khác mơ ước mẫu thân chứ?
Lý Tiểu Bảo trợn trắng mắt, cảm thấy muội muội rất ngốc: "Ngươi xem Cố đại nhân cứ nói chuyện với nương hoài, còn vừa nói vừa cười, lỡ Cố đại nhân cướp nương đi làm vợ hắn thì chúng ta sẽ không có nương."
Lý Tiểu Bảo duỗi ngón tay chỉ chỉ vào trán muội muội: "Nha đầu ngốc nhà muội, chỉ biết Cố đại nhân đẹp, muội không nhớ cha chúng ta còn ở Tây Bắc đánh trận à? Lúc cha về, nương đi mất rồi, chúng ta làm sao với giải thích với cha đây?" Cách đó không xa, Lý Tiểu Bảo nhìn mẫu thân đang cười cười nói nói với Cố đại nhân thì không khỏi trâm tư rồi đẩy nhẹ bé mập Lý Nam bên cạnh: "A Nam, nói buổi trưa ngươi ăn nhiều nên giờ đau bụng, lăn lộn trên đất mà gào, mau lừa nương về."
Lý Tiểu Bảo trừng Lý Nam một cái, muội muội này rất ngốc!
Lý Dung nghe đệ đệ muội muội nói chuyện thì dở khóc dở cười, nhưng đệ đệ Tiểu Bảo nói cũng có lý.
"Tiểu Bảo, A Nam giả bộ không thật, hay là ngươi giả bộ đi!" Lý Dung bây giờ còn nhớ rõ bộ dạng của Lý Nguyên Thanh, biết phụ thân thương các nàng nên kiên quyết bảo vệ phụ thân.
Lý Tiểu Bảo ngây người, mặc dù cậu rất thông minh, nhưng lại không hiểu chuyện của người lớn.
Liễu Phán Nhi xin lỗi, mặt lộ rõ vẻ nôn nóng: "Cố đại nhân xin thứ lỗi, ta phải đi xem tụi nhỏ"
Lý Dung cũng vội vàng hô lên, lên diễn chung: "Tiểu Bảo, đệ làm sao vậy? Đang yên đang lành sao lại đau bụng?”
Lưu Phán Nhi nghe thấy tiếng đám trẻ thì giật mình, mấy ngày nay chênh lệch nhiệt độ giữa sáng và tối ngày càng lớn, nhất là vào ban đêm, nàng lo bọn nhỏ nửa đêm đá chăn bị cảm lạnh rồi đổ bệnh.
Lý Tiểu Bảo ngồi xổm xuống ôm bụng, cố ý không thở, mặt nghẹn đỏ: "Ôi chao, đau bụng quá đau quá...
Cố Thiệu gật đâu, đưa mắt nhìn sang: "Vậy ngươi mau đi xem, trẻ con đau bụng không phải chuyện nhỏ. Ta có xe ngựa, nếu bị bệnh thật thì phải chở lên huyện thành ngay.
Liễu Phán Nhi chạy tới, thấy Tiểu Bảo nghẹn đỏ mặt, Lý Dung đầy vẻ lo lắng thì tưởng Lý Tiểu Bảo đổ bệnh thật.
Nhưng lúc này, Liễu Phán Nhi nhìn Lý Nam đang nhà nhã ăn bánh gạo ngay cạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT