Ba huynh đệ họ đều đã thành gia, nương tựa lẫn nhau từ nhỏ, tình cảm rất tốt.

Nhưng sau khi thành gia rồi, có ngôi nhà nhỏ của riêng mình, hầu hết những suy nghĩ của họ đều hướng vê ngôi nhà nhỏ của chính mình.

Trên thực tế, lão nương hiện đang đảm đương việc nhà, nhưng mâu thuẫn và tranh chấp là không thể tránh khỏi.

Nghe vậy, Trịnh lão tam cười mỉa mai: "Ca, nhi tức phụ của đệ miệng lưỡi sắc bén nhưng lòng dạ thì tốt, thích nói những thứ sắc bén. Ca đừng để ý đến nó. Dù nương và bọn họ cãi nhau cũng đừng làm ảnh hưởng đến tình cảm huynh đệ của chúng ta."

"Trịnh lão đại gật đầu: "Ta cũng nghĩ như vậy, nữ nhân cãi nhau, chúng ta nghe là được, huynh đệ chúng ta không được xen vào. Xong việc thì lãnh lương về nhà, huynh và tẩu tẩu của đệ cùng bàn bạc."

Trịnh lão đại đã đưa huynh đệ và người trong thôn ra ngoài làm việc trong những năm này, có nhiều kiến thức hơn so với người bình thường.

Hiện nay thấy thôn Lý gia ngày càng giàu có, có người phù hợp, ông ta đương nhiên bằng lòng gả khuê nữ của mình.

Đặc biệt là khi nghe tin gia đình Lý Đại Tráng đã mua gạch ngói và định xây nhà, lại còn là nhà toàn gạch ngói, Trịnh lão đại càng vui hơn.

Liễu Phán Nhi mỉm cười: "Cố đại nhân thích ăn, ta sẽ viết công thức cho ngài, Cố đại nhân không cần bỏ tiền ra mua."

Thôn Lý gia nhờ khoai lang và khoai tây do Liễu Phán Nhi trông đã trải qua những thay đổi lớn. Nó không chỉ thay đổi cuộc đời của Liễu Phán Nhi mà còn thay đổi cuộc đời của nhiều người khác.

Sau khi những thứ bên ngoài đã hoàn thành, Liễu Phán Nhi đi thu dọn những thứ trong không gian.

Chỉ là ban ngày có người ở, ban đêm nàng tiến vào không gian cũng không tiện, cho nên nhiều thứ như vậy không ngừng thêm vào không gian, Liễu Phán Nhi cũng chưa từng có cơ hội đi vào nhìn một chút.

Không gian của Liễu Phán Nhi không ngừng thay đổi lớn, và cũng không ngừng xuất nhiều nhiều loại cây trông khác, những thứ đó là phần thưởng mà nàng có được do việc trồng khoai lang và khoai tây mang lại.

Khâm sai Cố Thiệu ăn xong bánh bao gạch cua, sau đó đi đến chỗ Liễu Phán Nhi: "Đức Thụy phu nhân, nàng có thể bán cho ta công thức làm bánh bao gạch cua được không?”

Họ đã làm việc chăm chỉ trong suốt những năm qua để xây dựng một ngôi nhà, tường bằng gạch, mái nhà bằng rơm, tường trong sân bằng gạch bùn, nó không tốt bằng ngôi nhà mà gia đình Lý Đại Tráng sẽ sớm xây dựng.

Liễu Phán Nhi đi đến hang động và lấy ra một cây bút, mực, giấy và nghiên mực, sẵn sàng viết công thức.

Khi Liễu Phán Nhi nghe thấy điều này, nàng dở khóc dở cười: "Nếu Cố đại nhân nhất quyết đưa bạc cho ta, vậy ta sẽ không khách sáo! Ta sẽ viết ngay bây giờ. Ta sẽ viết thêm vài bản nữa, Cố đại nhân cũng có thể tặng cho các đồng liêu khác."

Cố Thiệu gật đầu và sẵn sàng đồng ý: "Thật tốt!"

Cố Thiệu thái độ rất kiên định: "Đức Thụy phu nhân không cần bạc, vậy bổn quan cũng không thể xin công thức của nàng. Đáng tiếc sau này ta không thể ăn bánh bao gạch cua ngon như vậy!"

Sau khi khâm sai Cố Thiệu lấy được công thức làm món bánh bao gạch cua, hắn ta đã đưa cho Liễu Phán Nhi năm mươi lạng bạc, sau đó đưa công thức cho Lương công công và một vài vị đại nhân khác.

Chủ yếu là điều chỉnh nguyên liệu nhân bánh, một số chổ cần chú ý.

Có thể được viết rõ ràng trên một tờ giấy, Liễu Phán Nhi đã sao chép hàng chục bản và giao chúng cho khâm sai Cố Thiệu.

Thấy nương sắp viết, Lý Nam vội mài mực cho nương.

Sau khi mọi người có được công thức của món bánh bao gạch cua, họ rất vui vẻ cất nó đi.

Lúc này Cố Tam vội vàng chạy tới, phía sau mấy người còn cống một con heo rừng.

Liễu Phán Nhi nhìn qua con lợn rừng và nhìn vào tay của một người khác.

Một nam nhân đi theo với mấy cây ngô bị gặm trên tay.

Liễu Phán Nhi sắc mặt thay đổi, ngày hôm qua nàng đi xem mấy chục cây ngô, nhưng chúng vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành. Nàng không định ăn nó, mà sẽ để dành nó làm hạt giống.

"Đây là do lợn rừng gây ra sao?" Liễu Phán Nhi vội vàng hỏi, cảm thấy rất buồn.

Cố Tam trả lời: "Vâng, khi chúng tôi phát hiện ra, con lợn rừng đã ăn mấy cây trên đó. Phu nhân, đây là cái gì? Ăn được không?"

Liễu Phán Nhi vẫn lấy lý do viện một cái cớ để làm hài lòng mọi người, bẻ đôi cây ngô đã gặm dở từ trên xuống,

"Lợn rừng có thể ăn nó, thì con người cũng có thể ăn nó. Ta không biết về thứ này, nhưng nó có màu vàng, và màu giống như ngọc màu vàng, và có rất nhiêu hạt, vậy gọi nó là ngô (mễ ngọc), rất phù hợp phải không?"

Lúc này, Cố Thiệu đi tới, nghe Liễu Phán Nhi nói, gật đầu: "Rất phù hợp. Tên của phu nhân đặt rất hay. Khoai lang, khoai tây và bây giờ là ngô."

Liễu Phán Nhi mỉm cười, vì muốn viện cớ tìm cách tăng sản lượng của cây trồng, nàng đã hao tổn tâm huyết: "Chỉ là số lượng thì ít, cũng không biết có ăn được không"

Cố Thiệu lấy lại một cây, tách vỏ cây ra, ngón tay thon dài, móng tay được cắt chỉnh tê, nhéo nhẹ, đột nhiên có nước chảy ra

Liễu Phán Nhi trả lời: "Ngài đừng lo lắng, sang năm khi Đại Bảo có thể đọc chữ được, sẽ viết một bức thư cho đại nhân để báo cáo cho ngài biết về tình hình thu hoạch của ngô."

Lý Đại Bảo đem hai cây ngô đã bị gặm bỏ vào lồng thỏ: "Đưa cho thỏ ăn trước, nếu ngày mai thỏ còn sống nhảy nhót vui vẻ, thì có thể ăn."

Liễu Phán Nhi lo lắng về sự cố với số ngô còn lại, vì vậy nàng đã làm một số gai để bao quanh hàng chục cây ngô.

Lý Đại Bảo vỗ n.g.ự.c cam đoan: "Cố đại nhân yên tâm, ngày mai ta nhất định sẽ nói cho ngài biết."

Khâm sai Cố Thiệu gật đầu khen ngợi: "Cách này của Đại Bảo rất hay, ngày mai nhớ nói cho ta biết kết quả."

Ngày thứ hai, Lý Đại Bảo không ngừng chú ý đến con thỏ, phát hiện con thỏ còn sống nhăn răng, sau khi xác định không có độc, liền trịnh trọng thông báo cho khâm sai Cố Thiệu. Cố thiệu kiên nhẫn lắng nghe, rồi nhìn Liễu Phán Nhi: "Đức Thụy phu nhân, nếu năng suất ngô năm sau cao, nàng nhất định phải nói cho bổn quan biết."

Cố Thiệu đưa lên đầu mũi ngửi, mùi vị rất thơm: "Nếu không có độc, thì mùi vị cũng không tệ."

Ba ngày sau, toàn bộ gạo trong nhà Liễu Phán Nhi đều được phơi khô và chất thành một đống lớn trong sân.

Mặc dù nàng ủng hộ tự do và bình đẳng giữa nam tử và nữ tử, nhưng trong xã hội phong kiến, sự bình đẳng giữa nam tử và nữ tử đơn giản là không thể. Không thể thay đổi hiện thực, nàng lựa chọn tuân theo quy tắc ứng xử của thời đại này để bảo vệ bản thân tốt hơn.

"Rất tốt!" Khâm sai Cố Thiệu trả lời, cảm thấy hơi thất vọng vì một lý do nào đó, có lẽ bởi vì trong những lá thư sau này, hắn ta chỉ nhìn thấy những nét chữ xấu xí của Lý Đại Bảo, chứ không phải chữ viết gọn gàng của Liễu Phán Nhi xinh đẹp hoàn mỹ với trâm hoa cài trên tóc.

Nàng là một phu nhân, để tránh bị người đàm tiếu, nàng sẽ không viết bức thư cho khâm sai Cố Thiệu.

Không phải bảy trăm cân mà Liễu Phán Nhi nói lúc trước, mà là bảy trăm hai mươi cân. Sản lượng gạo của các nhà khác trong thôn Lý gia tuy không cao bằng sản lượng gạo của nhà Liễu Phán Nhi, nhưng trung bình cũng được sáu trăm cân.

Gạo là lương thực quan trọng nhất của Đại Chu, có ý nghĩa rất lớn đối với Đại Chu.

Huyện lệnh Lưu đại nhân đã cử người tới cân, sản lượng lúa lại một lần nữa khiến mọi người kinh ngạc.

Lương công công, Cố Thiệu và các đại nhân kia sở dĩ không rời khỏi thôn Lý gia là vì họ muốn biết sản lượng gạo nhà Liễu Phán Nhi.

Sản lượng gạo của nhà Liễu Phán Nhi cao nhất, có lẽ là do phương pháp ủ phân của nhà nàng hiệu quả hơn nên đất cũng phì nhiêu hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play