Một nơi tốt lành như thôn Lý gia, đương nhiên phải có một danh phận tốt, không chỉ là một thôn nhỏ mà phải là một tiểu trấn phồn hoa.
Nghĩ đến đây, Lương công công nhỏ giọng nhắc nhở: "Đức Thụy phu nhân, hai ngày trước tiểu gia và các đại thần đều gửi chiếu chỉ gấp đến kinh thành, đường dài sáu trăm dặm ước tính bây giờ đã được gửi tới kinh thành rồi. Không lâu nữa sẽ có một chiếu chỉ quan trọng."
Mắt của Lý Nam sáng lên, giọng ngọt ngào hỏi: "Có phải là ban cho nương của ta không? Nương của ta không chỉ muốn có một con ngựa, mà còn phải là một con ngựa chạy nhanh như gió cơt"
Liễu Phán Nhi mỉm cười, giọng nhẹ nhàng khuyên bảo Lý Nam: "A Nam à, bệ hạ đã ban chiếu chỉ cho ta rồi. Ngoài ra, lúc đại nhân nói chuyện thì trẻ con chỉ nghe thôi không được nói chen ngang. Lương công công là người nhân từ không để bụng tới con, nhưng trước mặt người ngoài mà nói chen ngang như vậy là thất lễ, sẽ bị người ta coi là đứa trẻ không ngoan ngoãn."
Lý Nam cau mày gật đầu: "Nương, con nhớ rồi ạ."
Liễu Phán Nhi cười: "A Nam thật ngoan, trẻ con chưa hiểu chuyện để Lương công công cười chê rồi. Chiếu chỉ chưa tới, chúng ta cũng không dám dò xét đoán bừa."
Lương công công mỉm cười, thì ra Đức Thụy phu nhân cũng biết cưỡi ngựa, hắn ta ghi nhớ trong lòng: "Người đúng là người thận trọng và hiểu lý lẽ, nhưng việc này sau này càng nhiều người biết càng tốt không việc gì phải bí mật cả, thôn Lý gia là nơi phồn vinh, đất lành, sẽ không chỉ là một tiểu thôn nhỏ nữa mà nơi này bệ hạ sẽ lựa chọn đặt cho một cái tên đẹp, từ một tiểu thôn nhỏ sẽ trở thành một thị trấn."
Liễu Phán Nhi nghe đến đây liền sửng sốt, tay đang bóc vỏ cua cũng dừng lại và nói: "Lương công công, ngài nói nơi này của chúng ta sẽ trở thành tiểu trấn sao? Còn nữa, chính bệ hạ sẽ chọn tên cho tiểu trấn này luôn sao?"
"Cảm tạ Lương công công." Liễu Phán Nhi nói, có thông tin tốt thế này, vậy thì cuộc sống sau này có được hỗ trợ rất lớn, không cần phải vì mua 2 cân thịt mà phải dành một buổi sáng ngồi xe bò cả đi lẫn về nữa.
Liễu Phán Nhi liền gật gù cười mừng: "Thật vậy thì tốt quá. Chúng ta ở đây cách thị trấn gần nhất là Trấn Bạch Sa cũng phải bốn mươi dặm. Nếu đi xe bò cũng phải mất một thời gian dài mới tới được. Muốn mua chút đồ không dễ dàng gì, đặc biệt là mua thịt vào mùa hè rất bất tiện, nếu có thị trấn ở trước nhà vậy thì quá tiện lợi rồi." Biết trước chính sách thì mua đất đai trước, tương lai sẽ có lợi lớn.
Liễu Phán Nhi mỉm cười và ngạc nhiên đáp: "Dĩ nhiên ta vẫn còn chút ý đồ, nếu thị trấn được xây dựng, ta muốn lập một vài cửa hàng để sau này có thể làm ăn buôn bán nhỏ. Trong nhà có bốn hài tử, chúng nó đều rất thông minh, nhi tử có thể thi khoa cử, ta có thể đọc sách cùng chúng nó, khuê nữ cũng cần phải chuẩn bị của hồi môn, một gia đình tốt thì trong nhà không thể không có tiền được."
Lương công công nghe nói vậy hết sức ngạc nhiên sau đó hỏi lại Liễu Phán Nhi: "Nhìn người rất vui mừng, mừng vì sau này có thị trấn thì sẽ tiện mua đồ sao?"
Lương công công gật đầu: "Đúng đấy, báo cho người biết trước rồi hy vọng người có thể hành động sớm hơn. Ta đã quan sát rồi, thị trấn sẽ xây dựng dọc theo đường vào thôn, người xem đất ở chỗ nào tốt thì có thể mua ở đó."
Lương công công gật đầu: "Đúng vậy, đối với các người mà nói thì đây là chuyện tốt.
Bây giờ thì thịt cua đã tách vỏ xong rồi, Liễu Phán Nhi còn phải đi trộn nhân và làm bánh.
Chỉ cần đồ tốt thì kinh doanh chắc chắn cũng sẽ tốt, các thương nhân cũng sẽ nườm nượp tấp nập.
Nhưng về việc phải làm gì thì Liễu Phán Nhi chưa nghĩ tới.
Xung quanh đây hai mươi dặm có khoảng bảy đến tám thôn. Sau này thị trấn thành lập, nàng nhất định sẽ mang một số đồ về bán.
Gạch cua cần hấp trong ba phút để chín rồi mới dùng, hành gừng rửa sạch và băm nhỏ, đáng ra nhân bên trong còn cần thêm hạt dẻ nhưng ở đây không có, vì thế Liễu Phán Nhi chỉ có thể dùng củ sen để thay thế.
Củ sen mềm và giòn, cắt thành khúc nhỏ, bỏ vào chung với thịt và gạch cua, hành gừng và thịt lợn đổ vào cùng nhau bỏ thêm ít muối, đường và một chút hương liệu gia vị, khuấy đều làm nhân bánh.
Lưu thị bắt đầu cán bánh, nàng ấy cán vỏ bánh bao giống với vỏ há cảo, để chỗ chính giữa dày một chút, hai bên mỏng và tròn. Liễu Phán Nhi không những giỏi nặn há cảo mà còn giỏi nặn bánh bao.
Lý Phương và Lý Lệ, Lý Dung, đều rất khéo tay, học vài lần là đã biết nặn bánh rồi.
Một lúc sau, năm khay bánh đã đầy, mỗi tầng hai mươi cái, mỗi cái bánh to bằng nửa nắm tay, đợi khi nó chín sẽ to lên gấp đôi.
Lý Đại Bảo đốt lửa để hấp, còn Liễu Phán Nhi cùng mấy người tiếp tục nặn bánh.
Người trong nhà nhiều nên cần làm nhiều bánh, vì trong nhà có nhiều khay nên có thể hấp được nhiều bánh bao hơn.
Không lâu sau, nồi hấp bắt đầu bốc lên hơi nước và toả ra mùi thơm.
Mở khay hấp ra mọi người đều nhìn những chiếc bánh nóng hổi, trắng nõn, bên trên có mấy chấm vàng, mùi thơm nóng hổi bốc phả vào mặt.
Khâm sai Cố Thiệu và vài người nữa đi làm đồng về, người đầy mồ hôi nhễ nhại.
Lương công công đáp: "Bánh bao gạch cua, rất thơm, nhất định là rất ngon."
"Lương công công, hôm nay ngài ăn gì thế?" Khâm sai Cố Thiệu hỏi, Lương công công đến sớm hơn họ nên biết.
Có vài chậu nước bên trong đều là nước ấm, mọi người đều lại rửa mặt mũi chân tay sạch sẽ, sau đó ngồi dưới lán tre nghỉ ngơi.
Trên mâm Liễu Phán Nhi đặt một chiếc bát nhỏ, rót giấm vào bát rồi đặt lên bàn, đặt trước mặt mọi người và mở nắp ra rồi nói: "Mọi người có thể dùng rồi, hôm nay ăn đơn giản, món bánh bao gạch cua và canh rau trứng."
Thêm một lúc sau nữa, Liễu Phán Nhi canh thời gian, đi qua phía bên lấy khay hấp đặt thêm lên năm cái nữa rồi tiếp tục hấp bánh.
Bánh bao gạch cua tươi ngon không gì sánh được, ăn xong vẫn còn mùi thơm lưu thoảng trong miệng.
Bọn họ bận làm đồng áng chắc hẳn là đói rồi, lúc này ngửi thấy mùi bánh bao chắc hẳn bụng cảm thấy cồn cào.
Ngửi đã thơm ngon rồi, ăn vào càng thơm ngon hơn.
Mọi người cùng câm đũa lên nào, bắt đầu ăn thôi.
Trịnh lão đại vốn cho rằng đồ ăn trước đây đã ngon rồi, giờ ăn bánh bao gạch cua, ngon đến mức hoài nghi đến tính mạng của mình.
Lương công công lúc đầu còn nghi hoặc, lúc này đĩa được bưng ra, cố gắng lặng lẽ ăn bánh bao gạch cua, thỉnh thoảng chấm ít giấm, ăn rất ngon.
Cua, thứ vốn dĩ mà hắn ta đã rất coi thường, thực sự có mùi vị rất ngon. Thấy mọi người đều thích ăn, Liễu Phán Nhi có chút yên tâm, nhờ Lý Đại Bảo xách giỏ, gói bánh bao rồi gửi cho Trịnh lão đại, đợi người mang qua đó.
Lúc này mọi người đang ăn ngấu nghiến nên không nói lời nào, thậm chí còn quên nói lời khen ngợi.
Vừa nghe tiểu chủ nhân nói rằng món này được làm từ cua, Trịnh lão đại kinh ngạc.
Đợi bà chủ qua, ông ấy nhất định phải hỏi làm thế nào để làm ra món bánh bao với cua ngon như vậy.
Trịnh lão đại gật đầu: "Ta cũng cảm thấy Đại Tráng là một tên tiểu tử không tệ, có thể được tiểu chủ nhân và bà chủ khen ngợi, không thể sai được. Ngoài ra trong nhà ít người, có khuyết điểm, nhưng cũng có ưu điểm, không phải lo lục đục, mâu thuẫn với tẩu tử."
Trịnh lão tam xoa bụng đi đến bên đại ca: "Đại ca, mấy ngày nay đệ đều âm thâm hỏi han người khác. Lý Đại Tráng trong nhà ít người, chỉ có một quá phụ mẫu, nhưng hắn ta tốt bụng, chăm chỉ. Lý đại nương này, bà ấy cũng siêng năng và hiểu lý lẽ, là một gia đình tốt."
Sau khi ăn ngấu nghiến, mỗi người được ăn một chiếc bánh bao gạch cua và một bát canh rau trứng lớn, khiến họ rất hài lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT