Phản ứng đầu tiên của Thanh Đào là đi mời lang trung, nhưng lại bị Phó Oánh Châu ngăn lại.

Phó Oánh Châu yếu ớt nói: “Lang trung trong viện này ra ra vào vào, chẳng phải chỉ nói đi nói lại một câu thôi sao? Còn có thể nói ra được cái gì hay ho? Đợi đám lang băm này đến chữa bệnh cho ta, còn không bằng ta tự mò mẫm chữa bệnh, dùng thuốc, khỏi còn nhanh hơn bọn họ đến chữa.”

“Ngươi đi, lấy đơn thuốc ta uống đến đây, ta xem thử.”

Vừa rồi nhân lúc nói chuyện, Phó Oánh Châu đã tranh thủ bắt mạch cho mình, tuy chỉ là nửa vời, nhưng cũng đã hiểu sơ qua về tình trạng của thân thể này.

Nguyên chủ trải qua cơn kinh hoàng, bị đánh đập, lại thêm giá lạnh, tích tụ thành bệnh. Song xét cho cùng, chỉ là một cơn cảm mạo thông thường, chẳng phải thương hàn. Phó Oánh Châu được chăm sóc tận tình, với năng lực của Hầu phủ cùng thể chất khỏe mạnh của nàng, lại trải qua đấu đá từ nhỏ, chẳng lẽ không thể vượt qua?

Nhưng căn bệnh nhẹ này cứ mãi không thuyên giảm, ngược lại, càng uống thuốc, thân thể càng suy yếu. Phó Oánh Châu không khỏi nghi ngờ.

Bệnh không khỏi, e rằng thuốc không đúng bệnh.

Có lẽ thuốc nàng dùng có vấn đề.

Thanh Đào mím môi, vẫn không dám hỏi nhiều.

Uy phong trước kia với nha hoàn, bà tử, khi ở trước mặt Phó Oánh Châu chẳng còn lại gì. Nàng nói gì, Thanh Đào chỉ biết răm rắp nghe theo. Từ chiếc hộp sơn đỏ chạm trổ tinh xảo, lấy ra một tờ đơn thuốc.

“Cô nương, đơn thuốc ở đây, người xem thử.”

Phó Oánh Châu nhận lấy đơn thuốc, mở ra, chăm chú nhìn vào. Trên đó viết:

Năm đồng Kinh Giới, năm đồng Phòng Phong, Tô Diệp và Bạch Chỉ mỗi loại ba đồng, Phục Linh hai đồng, Thần Khúc hai đòng, Hoàng Liên một đồng.

Xem đơn thuốc, rất giống với bài thuốc Kinh Phòng Đạt Biểu thang thường dùng trong y học cổ truyền để chữa cảm lạnh do phong hàn, thường có tác dụng giải biểu tán hàn, dùng cho các trường hợp cảm nhẹ.

Có thể thấy từ thể trạng của nguyên thân, chỉ giải biểu tán hàn thôi thì còn lâu mới đủ. Nếu xét theo y học hiện đại, nguyên thân chỉ bị cảm lạnh, nhưng cảm lạnh cũng chia làm cảm lạnh nhẹ và cảm lạnh nặng, cách chữa trị hai loại này hoàn toàn khác nhau.

Rõ ràng nguyên thân bị phong hàn xâm nhập cơ thể, trong người tích tụ nhiều khí ẩm, tình trạng bệnh rõ ràng ngày càng nghiêm trọng, phải dùng Kinh Phòng Bại Độc tán chứ không phải Đạt Biểu thang.

Xem xong đơn thuốc mà Thanh Đào đưa tới, Phó Oánh Châu đè nén sự nghi ngờ trong lòng, cẩn thận hỏi: “Còn đơn thuốc nào khác không?”

Thanh Đào lập tức ngoan ngoãn đưa lên một đơn thuốc khác, đợi Phó Oánh Châu mở ra xem, chỉ thấy trên đó viết:

Năm đồng Kinh Giới, năm đồng Phòng Phong, Tô Diệp và Bạch Chỉ mỗi loại ba đồng, Phục Linh hai đồng, Thần Khúc hai đồng, Hoàng Liên hai đồng.

Chẳng phải vẫn là đơn thuốc kia sao?! Ngoài việc tăng thêm một đồng Hoàng Liên để khiến nàng đắng miệng ra thì không có tác dụng gì khác!

Hay lắm hay lắm.

Phó Oánh Châu không nhịn được cười lạnh.

Hai đơn thuốc này giống hệt nhau, điểm khác biệt duy nhất là tăng thêm liều lượng Hoàng Liên.

Đây là muốn làm nàng đắng miệng mà chết đây!

Nếu chỉ đắng miệng thì cũng thôi, thuốc đắng dã tật nếu có thể chữa khỏi bệnh thì cũng không phải chuyện xấu, điều đáng tức giận là, đơn thuốc này tuy làm nàng chịu nhiều đau khổ nhưng căn bản không phải là đơn thuốc đúng bệnh, không chữa được căn bệnh của Phó Oánh Châu nàng.

Cái gọi là đúng bệnh thì phải trừ hàn, an thần, định tâm, như vậy mới có thể chữa khỏi bệnh.

Nhưng nhìn xem, đây là cách chữa bệnh gì thế này!

Thật sự là lang băm hại người, chẳng trách nguyên thân cứ nằm liệt giường mãi không dậy được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play