Hiếu tử thì đúng là được coi là, nhưng không thể gọi là từ phụ.
Phó Oánh Châu bị hắt hủi, cũng không tức giận, tự mình cầm một chén trà nóng lên uống một ngụm, trong lòng thầm nghĩ, trà hôm nay pha hơi đặc rồi.
Người bệnh, người già, không nên uống trà đặc, dễ tổn thương thân thể và dạ dày, cho dù người hầu có tận tâm tận lực hầu hạ đến đâu, cũng khó tránh khỏi có chỗ chăm sóc không chu đáo, xem ra vẫn phải để nàng nhắc nhở nhiều hơn.
Tổ mẫu được hầu hạ tốt, sẽ vui vẻ; tổ mẫu vui vẻ, nàng sẽ có tiền; nàng có tiền, nàng cũng sẽ vui vẻ.
Như vậy mới có thể gọi là, cùng có lợi.
Còn về Phó Đường Dung…… hắn không để ý đến nàng, vừa vặn miễn cho nàng phải tốn công hàn huyên với hắn. Nói chuyện với người đầu óc hồ đồ như vậy, chẳng phải rõ ràng là lãng phí thời gian sao?
Phó Oánh Châu liền ngồi một bên uống trà thật tĩnh lặng, một lần nữa làm chuyện cố gắng giảm thấp nhất cảm giác tồn tại của mình.
Lúc này, Phó Đường Dung và lão phu nhân vẫn đang hàn huyên, kể lể nỗi nhớ nhung của nhau.
Lão phu nhân nói sau khi nhi tử đi, bà nhớ hắn cỡ nào, nhớ đến nỗi không thiết ăn uống; Phó Đường Dung nói hắn ở Giang Nam, lúc nào cũng nhớ nhà, nhớ đến nỗi chơi cũng không thấy vui, trong đó có mấy phần thật mấy phần giả, không ai có thể phân biệt được, tóm lại, trông có vẻ là cảnh tượng mẫu tử tình thâm.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT