May mà bà còn có chút lý trí, biết chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, liền gọi nha hoàn đuổi hết những người không liên quan đi, ngoài Phó Oánh Châu, bà và Diệp ma ma ra, cũng không có ai biết chuyện hôm nay.
Lão phu nhân lúc này hối hận không thôi, hận không thể ôm Phó Oánh Châu vào lòng, gọi là gan vàng ruột ngọc. Bà nhất mực muốn bù đắp cho Phó Oánh Châu, liền vội vàng gọi Liễu Diệp: “Liễu Diệp, ngươi đi kiểm kê đồ vật trong kho một chút, ta nhớ năm ngoái lão tam có gửi một phê chậu cảnh bằng ngọc điêu hoa từ nơi khác về, có mấy chậu rất đẹp, mau chóng mang đến cho đại cô nương bày biện. Một cái sân của khuê tú đại gia, hoang vắng như vậy, còn ra thể thống gì?”
Phó Oánh Châu:”...”
Nàng có chút không theo kịp tốc độ của lão phu nhân, ở một bên không biết nên nói gì cho phải.
Cục diện này đảo ngược thật sự có chút nhanh.
Dừng lại một chút, lão phu nhân lại nói: “Lấy bộ trâm hoa mẫu đơn bằng vàng ròng của ta đến đây, một bà già như ta, cần những thứ hoa hòe loè loẹt này làm gì?”
“Còn nữa, lấy năm trăm lượng bạc đến đây, đại cô nương giờ phải học hành cho tốt, nhất định phải bổ sung đồ dùng. Nàng đã lâu không đến học đường, cũng không biết bút mực giấy nghiên đã chuẩn bị đầy đủ chưa. Thanh Đào trong viện của nàng quá cẩu thả, không phải là người làm việc tỉ mỉ, ngươi đi trông coi một chút.”
Những thứ lão phu nhân nói, toàn bộ đều là đồ tốt.
Mặc dù đã lâu năm rồi, nhưng như câu nói cũ, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, cuộc sống của Hầu phủ một năm không bằng một năm, ngày trước sống sung sướng, đồ vật cũng xa hoa hơn, giá trị hơn.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT